
giật, rồi đằng hắng một tiếng nhìn ra chỗ khác:
“Hà Tịch, chẳng lẽ em không biết anh không thích ăn đồ ngọt.”
Tôi biết chứ, anh bị đau dạ dày, không thể ăn đồ ngọt, nên tôi mới
phải ‘hao tâm tổn sức’ tự làm một cái bánh không đường nhân chà bông cho anh.
Tôi im lặng không nói, Tần Mạch liếc tôi một cái rồi nhìn ra xa, nói
không tự nhiên: “Nhưng dù sao cũng rồi, anh cố ăn một miếng vậy.”
“Bánh em tự làm” Tôi nói “Không thích thì em vứt đi” Nói rồi làm ra vẻ vứt đi thật.
Tần Mạch vội cướp lấy hộp bánh, trừng mắt nhìn tôi, rồi cẩn thận đặt
vào ghế sau, tôi thấy anh vuốt ve hộp bánh, giống như đang nâng niu một
đồ vật quý giá. Lúc sau mới quay đầu dịu dàng nhìn tôi: “Về thôi, trễ
rồi.”
Khi đó, dường như tôi thấy hình ảnh mình trong mắt anh cơ hồ sáng lóa.
Trên đường về, tôi thì không nói câu nào, mà Tần Mạch lại vốn là
người kiệm lời, dù tâm trạng thế nào cũng không bao giờ thể hiện ra, cho nên cho tới khi về đến nhà, chúng tôi vẫn không nói gì với nhau. Cũng
may trong xe bật nhạc nhè nhẹ, thỉnh thoảng tôi cũng hát theo vài câu,
không khí cũng không tới nỗi miễn cưỡng.
Về đến nhà, Tần Mạch mang bánh vào trước, thấy tôi chần chờ chưa vào mới nói với ra: “Không vào sao?”
Tôi hít sâu một hơi, rặn ra một nụ cười, bước theo vào.
Vừa vào cửa, tôi hơi giật mình, tôi nhớ là sáng nay lúc ra khỏi nhà
trong phòng khá bề bộn, còn bây giờ sàn nhà được lau sạch sẽ, bàn ghế
bình nước sáng bóng.
Tần Mạch thản nhiên giải thích: “Hôm nay có người đến dọn vệ sinh.”
Tôi gật đầu, Tần Mạch vào bếp mang rượu vang ra, tôi nói: “Ăn bánh trước đã”. Vừa nói vừa mở hộp, lấy cái bánh đầy hấp dẫn ra.
Tần Mạch vừa nhìn cái bánh, chau mày: “Hà Tịch, em lập bia cho anh hả?”
Trên nền kem trắng phớ, nổi bật hai chữ Tần Mạch đỏ như máu
nằm chính giữa, tôi biện bạch: “Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài,
cái bánh cũng vậy, để em lấy một miếng cho anh nếm thử.”
Nói rồi, tôi nhanh tay cắt một miếng bánh, nhưng ngay lúc này tim tôi đã mềm xuống một nửa rồi, nhát cắt đó chỉ ấn xuống một nửa liền rút
lại, miếng bánh cắt ra phần lớn là bơ và bánh, chỉ dính một ít hạt tiêu. Không đợi Tần Mạch kịp nhìn thấy trong bánh có gì liền nhét mạnh vào
trong miệng anh.
Vẻ mặt Tần Mạch từ đầu tới cuối đều mơ mơ hồ hồ, cho tới khi phát bực vì hành động thô lỗ của tôi, sắc mặt anh mới thay đổi, vội vàng phóng
vọt vào bếp uống nước, ho sặc sụa.
Điều không ngờ là tôi lại chẳng hề vui vẻ, thoái mái chút nào khi anh bị khó chịu, chỉ biết xụ mặt, đi nguyên tại chỗ chờ anh trút giận.
Tiếng ho nhỏ dần, Tần Mạch uống nước xong đi ra, gương mặt đỏ bừng vì cay, anh nhìn tôi: “Hà Tịch, em đúng là đồ ngốc.” Anh nói, “Còn bỏ nhầm hạt tiêu vào bánh nữa.”
Không biết vì sao những lời này của anh lại khiến tôi cảm động. Tần
Mạch không tin tôi sẽ hại anh, anh không hề nghĩ rằng tôi cố ý …
“Em cố tình đó.” Tôi nói.
Anh ngẩn người.
Tôi bước tới, giữ chặt cằm anh hậm hực tra hỏi: “Hôm nay cô ta hôn anh chỗ nào? Cắt miếng thịt đó xuống cho em.”
Tần Mạch lại nghệt ra, ánh mắt trầm xuống: “Hà Tịch, em ghen hả?”
“Hay là, em cũng kiếm một anh chàng để hôn một cái?”
Tôi tưởng anh sẽ tức giận , nhưng mà anh nhìn tôi chăm chăm, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Em đang ghen.”
“Đúng, em ghen, rồi sao, Tần tiên sinh anh thấy tự mãn rồi chứ?” Tôi
cười lạnh lùng, “Nhưng anh có biết em ghen chuyện gì không? Anh nói anh
thích em, dùng mọi biện pháp theo đuổi em, nhưng cuối cùng lại dây dưa
với cô này cô khác sau lưng em, ‘lửng lơ con cá vàng’ sao? Tần tiên
sinh, sức hấp dẫn của anh quả thật vô cùng lớn, Hà Tịch em không dám
trêu chọc”
Anh chau mày: “Hà Tịch, anh … với cô này cô khác khi nào chứ”
“Được, cứ cho là em nói quá lên, anh chỉ dây dưa với Dịch Tình thôi,
mập mờ không dứt!” Lông mày anh càng nhíu chặt nhưng không hề phản đối
lời tôi. Thấy sắt mặt anh ngày càng sầm lại, lòng tôi trống rỗng, im
lặng hồi lâu, tôi kìm nén sự run rẩy, gằn từng tiếng hỏi: “Tần Mạch… Anh và Dịch Tình có phải ‘đã từng’ không?”
Anh không trả lời.
Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý anh, ngầm thừa nhận.
Tôi gật gù: “Hai người đã đến với nhau” Tôi cười, “Đã từng làm chuyện đó.”
Chân mày anh dính chặt với nhau, trầm giọng phủ nhận: “Không có.”
Tôi thấy hụt hẫng, đầu óc hỗn loạn, tùy tiện hỏi: “Khi nào?”
“Lúc ở Mĩ.”
Tôi nhìn anh, không kìm được mỉm cười mỉa mai: “Bên nhau bao lâu?”
Anh im lặng, cuối cùng đáp: “Nửa năm.”
“Rất lâu.” Tôi nói, “Còn lâu hơn tất cả thời gian của anh và em cộng lại.”
“Hà Tịch, em nghe anh nói, đó chỉ là…”
“Cô đơn lạnh lẽo?” Tôi gật đầu cười nói: “Em hiểu.”
“Không phải như em nghĩ đâu.” Anh định giữ tay tôi, nhưng tôi đã tránh qua một bên, né cánh tay anh.
“Tay đã chạm vào người khác thì đừng nắm tay em, miệng đã hôn người
khác thì đừng nói chuyện với em, ánh mắt đã từng nhìn bóng dáng người
khác thì cũng đừng nhìn em.” Tôi nói nhàn nhạt, “Điều đáng tiếc là em có thể không để ý mọi chuyện nhưng riêng chuyện này, em ngại dơ bẩn.”
Tay anh chựng lại, nhẹ giọng thở dài: “Anh và cô ấy hoàn toàn không có gì…”
Tôi cười nhạt: “Hai ngườ