
ộm Sở Bắc Tiệp, vẫn khuôn mặt sầm sì. Chỉ cần gặp Bạch Sính Đình, tính tình Vương gia sẽ vô cùng thất thường, rất khó nắm bắt.
Tiếng đàn như âm thanh của trời đất kia chỉ vang lên một lần đó, rồi không còn nghe thấy nữa.
Buổi chiều, Sở Bắc Tiệp vẫn trở về thư phòng. Thực ra, cũng không phải chàng ở trong thư phòng mà thường đi dạo phía sau gian phòng của Sính Đình. Xử lý công vụ chỉ là nói cho qua, nay Sở Bắc Tiệp còn đâu công vụ để xử lý? Chất gỗ dùng để xây dựng tiểu viện này kém hơn rất nhiều so với gỗ thường dùng trong vương cung, âm thanh trong phòng vọng cả ra ngoài, Khi Sính Đình hát, dù rất khẽ, tiếng hát vẫn đủ sức bay ra ngoài, khiến Sở Bắc Tiệp nghe mà lòng như mê như say.
Tuy như mê như say, nhưng tuyệt không thể thực sự say mê.
Nếu thật sự mê rồi, chàng sẽ không do dự mà vòng qua bức tường, bước vào trong phòng ấy, ôm chặt lấy người đang hát kia, ân ân ái ái.
Sở Bắc Tiệp không làm thế. Chàng chỉ đứng bên ngoài, nghe tiếng ca như vô ưu vô lo của nàng, nghe nàng chuyện trò với Hồng Tường, chuyện trò với gió, với cỏ, và với cả những nụ hoa chưa hé nở.
Tám tháng, tám tháng dài nhất, đau khổ nhất trong cuộc đời Sở Bắc Tiệp.
Trước đó, Sở Bắc Tiệp từng hứa rằng, khi mùa xuân hoa nở, chàng sẽ hái hoa cài lên mái tóc nàng.
Mùa xuân, khi nào mới đến?
Đêm, Sở Bắc Tiệp vẫn vào phòng Sính Đình, vẫn chiếm đoạt mãnh liệt, lạnh lùng không cảm xúc.
“Vương gia…” Trong bóng tối, Sính Đình nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, bầu trời không trăng không sao, băng giá đến vắng lặng, khẽ hỏi: “Ngày mai tuyết còn rơi không?”.
Sở Bắc Tiệp ôm nàng, như đã ngủ.
Nàng biết, chàng chưa ngủ.
Chàng biết, nàng biết mình chưa ngủ.
Ngoài lãnh đạm, chàng không biết phải trừng phạt nữ nhân trong lòng mình như thế nào, cũng chẳng biết nên trừng phạt bản thân ra sao nữa.
“Mai là sinh thần của thiếp.” Sính Đình nói khẽ bên tai Sở Bắc Tiệp, “Vương gia có thể ở bên thiếp không? Ngày mai sẽ có tuyết, hãy cho thiếp được đàn vì Vương gia, cùng Vương gia thưởng tuyết…”
Không thể chịu đựng thêm, Sở Bắc Tiệp mở choàng hai mắt, ôm Sính Đình thật chặt, khiến nàng kêu lên một tiếng.
Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Sinh thần thì sao?
Sính Đình, ta chỉ có thể yêu nàng trong đêm tối. Trước càn khôn sáng tỏ, có huynh trưởng mà ta kính yêu và linh hồn hai hài nhi của huynh ấy.
Sáng sớm, Sở Bắc Tiệp lại rời đi, Sính Đình nhìn theo bóng chàng, cắn môi không nói.
Sắc trời dần chuyển từ mờ sang tỏ, ngày ngắn đêm dài, mây đen bao phủ, trĩu nặng đè xuống trần gian, giá lạnh đến kinh người.
“Chắc tuyết lại rơi rồi”, Hồng Tường nói mà hơi phát ra trắng xóa.
Sính Đình ngồi bên cửa sổ, giơ tay ra, rồi quay lại nói với Hồng Tường: “Nhìn này”. Trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một bông tuyết mỏng manh.
“Tuyết rơi rồi.”
Ban đầu chỉ là những cánh tuyết mỏng manh bé nhỏ, về sau, gió càng lúc càng mạnh, tuyết bay đầy không gian. Bầu trời tối om, tựa hồ đã chán ghét vầng thái dương mà đem giấu tít vào tận sâu sau muôn vàn lớp mây đen.
Đồng hồ cát đang chảy dần từng giọt, Sính Đình lặng lẽ đếm…
Hôm nay là sinh thần của nàng, ba canh giờ đã trôi qua vô nghĩa.
Có phải nàng sinh ra vào một ngày tuyết rơi rợp trời? Đó chỉ là suy đoán của nàng. Đúng hơn thì, đó là suy đoán của Vương phi. Bạch Sính Đình sinh vào giờ nào, ngày nào, câu hỏi ấy chắc chỉ bậc sinh thành mà nàng chưa từng gặp mặt có thể trả lời.
Sính Đình vẫn nhớ, cái ngày đưa nàng về phủ, Vương phi đã khen nàng: “Thông minh, thanh khiết, chắc chắn là một em bé tuyết chuyển thế vào một ngày tuyết trắng trời”. Thế là, Vương phi chọn một ngày tuyết phủ trắng xóa làm sinh thần cho nàng.
Nàng thích tuyết, mỗi năm vào dịp sinh thần của nàng, cả vương phủ lại nhộn nhịp hẳn lên. Hà Hiệp sẽ rủ một đám công tử quý tộc đến uống rượu, Vương tử Hà Túc cũng chẳng ngoại lệ, khi đám người uống còn chưa say, sẽ cao hứng khẩn cầu: “Sính Đình, ra đánh đàn đi, đàn một khúc thôi!”.
Lúc nào cũng nhanh nhẹn nhất, Đông Chước đã kịp mang đàn ra, sắp xếp đâu vào đấy rồi kéo Sính Đình ngồi xuống. Sính Đình cười đến đau cả bụng, mãi mới tĩnh tâm mà chạm vào dây đàn. Khi tiếng đàn cất lên, đám người ồn ào bỗng im bặt, kẻ đứng người ngồi, vừa nghe đàn vừa thưởng tuyết. Hết một khúc, sau lưng sẽ vang lên tiếng vỗ tay theo nhịp khác hẳn mọi người, Sính Đình vui mừng quay lại, reo vui: “Dương Phượng, không được lười biếng đâu đấy, hôm nay là sinh thần của muội, tỷ nghe một khúc của muội, phải trả lại muội mười khúc”.
Sính Đình ngẩn ngơ cười, rồi ngẩn ngơ thu lại nụ cười.
Tuyết bay đầy trời, thế sự tang thương.
Nỗi cô đơn trống trải của nàng vào giờ này khắc này, người trong thiên hạ có thể mặc kệ, nhưng Sở Bắc Tiệp thì không thể làm ngơ.
Chàng không nên làm thế.
Nàng lại nhìn đồng hồ cát, từng giọt thời gian vẫn trôi, người nàng muốn gặp sao chẳng thấy đâu.
Tám tháng, nàng chịu đựng đủ loại lạnh lùng trong tám tháng, nàng tươi cười chào đón, dịu dàng tiếp đãi, sao không có dù chỉ chút ít hồi đáp?
Trong chốc lát, lòng nàng đã nguội lạnh, tám tháng uất ức như đang dồn nén lên trái tim nàng, không có nơi phát tiết.
“Hồ