Insane
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329463

Bình chọn: 8.00/10/946 lượt.

ng Tường.”

Hồng Tường từ cửa bên bước vào, hỏi: “Cô nương có gì dặn dò?”.

Sính Đình cúi đầu, nhìn mười ngón tay thon thả của mình.

“Đi tìm Vương gia…” Nàng gằn từng tiếng, “Ta muốn mượn đàn”.

Đàn được mang đến ngay lập tức, Mạc Nhiên đích thân đưa tới, sắp xếp đâu vào đấy rồi nói với Sính Đình: “Cô nương muốn chơi đàn, cũng chỉ nên chơi những khúc giải sầu, đừng chơi những khúc hao tâm tổn sức”.

“Vương gia đâu?”

“Vương gia…” Mạc Nhiên tránh ánh mắt nàng, “Đang ở thư phòng xử lý công vụ”.

“Vương gia hôm nay có bận không?”

Im lặng giây lát, Mạc Nhiên đáp một tiếng: “Bận”.

Sính Đình gật đầu: “Ta biết rồi. Đàn, ta sẽ trả”.

Đuổi Mạc Nhiên đi, Hồng Tường châm hương. Sính Đình bỗng cản lại: “Không cần, để tự ta”.

Lấy hương, nàng tự mình thắp, tự mình bê nước, ngâm hai bàn tay vào đó, rồi chậm rãi lau khô. Sính Đình ngồi vào trước đàn, lưng thẳng, miệng mỉm cười, mười ngón tay trắng nõn khẽ đặt lên dây đàn.

Tằng… tằng…

Chỉnh âm, thanh sắc bỗng chuyển, trở thành âm run rẩy cao vút, mãnh liệt lay động lòng người, tựa như ẩn giấu một tư thế anh hùng đang chuẩn bị xông ra giết chóc. Gian phòng bỗng chốc im ắng như tờ.

Sính Đình không cười nữa, khuôn mặt trầm tư nghiêm túc, mười đầu ngón tay gấp gáp.

Tiếng đuổi giết nổi lên bốn phía, tiếng chiến mã hí vang, tiếng trống dồn vang dội, tiếng hô thét động trời.

Sắc mặt trắng bệch, Hồng Tường túm vội lấy ngực áo của mình, không còn hơi sức để cử động.

Không thể trách Sở Bắc Tiệp, đều do nàng tự chuốc lấy.

Chính nàng đã cản đường Sở Bắc Tiệp, chính nàng đã nói: “Hãy cho Sính Đình đi theo Vương gia đến tận chân trời góc bể, từ nay vinh nhục, sinh tử đều nghe theo Vương gia”.

Và rồi, nàng giơ tay ra, Sở Bắc Tiệp nắm lấy.

Vinh nhục sinh tử từ nay đều không phải do nàng quyết.

Nàng tưởng mình có thể chịu đựng.

Tám tháng nay, đêm đêm nhỏ máu, hướng về bóng dáng không chút lưu luyến ấy, nàng chịu đựng tám tháng nay, chỉ ao ước có được chút ấm áp của ngày này, để rồi thất vọng ê chề.

Nàng có thể chịu đựng tất cả, chỉ cần một câu nói, một ánh mắt, một cử chỉ dù nó sẽ tanbiến ngay lập tức.

Đáng tiếc là, không có gì hết.

Tiếng đàn trầm dần, dường như chiến sự đã đến hồi kết, những con chiến mã may mắn sống sót trên chiến trường loang lổ máu đang cất tiếng hí bi ai, lửa thêu các cột cờ đổ cháy phập phùng, thật là một khúc tráng ca bi thảm.

Trán Sính Đình ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn chẳng chịu buông tay. Nàng cố chịu đựng, song chưa đàn hết những âm thanh cuối, cả người đã lảo đảo, ngã khụyu xuống.

Hồng Tường còn đang sững sờ, không kịp làm gì, bóng người bỗng ào vào trong phòng, một tay đỡ Sính Đình, một tay ngăn lại dây đàn. Tiếng đàn ngừng hẳn.

Sính Đình cảm thấy sau lưng có người đỡ, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng quay đầu lại, ánh mắt bỗng u ám, nói: “Buông ra”. Nàng cố sức đứng thẳng lên, trời đất như chao đảo, mà vẫn cắn răng không nói, cố đứng vững.

Mạc Nhiên vội vàng buông tay ra, bình thản: “Vương gia đang xử lý công vụ, tiếng đàn của cô nương… ồn quá”.

Thần sắc Sính Đình vô cùng mệt mỏi, cười chua chát: “Đã làm phiền”.

Mạc Nhiên đáp: “Vương gia nói rồi, đàn này chỉ cho cô nương mượn, nếu cô nương đã đàn xong mấy khúc, thì cũng nên lấy về rồi”.

“Mạc Nhiên, ta muốn gặp Vương gia.”

Một thoáng chần chừ, giống như đang lắng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, một lát sau, Mạc Nhiên cắn răng đáp: “Vương gia rất bận, tối sẽ đến”.

“Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Vương gia.” Sính Đình nói từng chữ một, vô cùng nghiêm túc, “Tất cả những hiểu lầm, ta sẽ nói thật rõ ràng”.

Mạc Nhiên lại đợi thêm một lúc, bốn bề vẫn vô cùng yên ắng, lần này thì ngay cả Mạc Nhiên cũng có chút thất vọng, chỉ đành thở dài lặp lại một câu: “Vương gia… tối sẽ đến”.

Sính Đình lãnh đạm nhìn Mạc Nhiên. Vốn sợ nhất nhìn vào mắt nàng, Mạc Nhiên quay mặt đi.

Sính Đình khẽ nói: “Tướng quân mang đàn về đi, thay ta tạ ơn Vương gia”. Không chống đỡ nổi thân thể bỗng trở nên nặng nề của mình, nàng vịn ghế ngồi xuống.

Mạc Nhiên ôm đàn rời đi, vòng ra phía sau.

Sở Bắc Tiệp không ở thư phòng mà đang đứng trong gió tuyết. Thân thể vững chãi ấy dường như không hề có cảm giác gì với gió tuyết nơi đây.

“Vương gia, đàn mang về rồi”, Mạc Nhiên dâng cây đàn lên.

Mấy bông hoa tuyết đáp trên mặt bỗng khiến Sở Bắc Tiệp thấy rợn người.

Chàng rất hối hận.

Chàng không nên đưa đàn cho nàng, càng không nên nghe nàng đàn. Khúc đàn lúc nãy của Sính Đình như vẫn đang vang vọng trong đầu chàng, đau tựa dao cứa vào tim, tựa lăng trì. Chí khí, quyết tâm không chịu khuất phục trong khúc bi ca tráng lệ ấy cuối cùng đã khiến Sở Bắc Tiệp toát mồ hôi giữa trời đông gió tuyết.

Nếu không phải vẫn còn một tia lý trí, chàng đã không đẩy Mạc Nhiên vào, mà tự mình xông tới, bế nàng ra khỏi cây đàn, cảnh cáo nàng từ nay không được, không bao giờ được đàn những khúc này nữa.

Nàng đã chán ghét sự đời.

Không màng sinh tử, muốn được đổ máu trên sa trường, khúc tráng ca bi thảm như đao kề cổ ấy có thể thuộc về bất cứ ai, nhưng không thể thuộc về nàng, không thể thuộc về nữ nhân của Sở Bắc Tiệp.

Chàng hậ