
bước, đủ để ôm trọn Sính Đình trong tầm mắt, rồi cúi xuống nhìn thật kỹ nữ tử đang nằm trên giường.
Đôi mắt tuyệt tình khát máu trên sa trường càng thêm băng giá, khí lạnh bức người ở Sở Bắc Tiệp bao phủ toàn thân Sính Đình.
Sở Bắc Tiệp hỏi: “Việc đã đến nước này, nàng vẫn muốn giở mấy trò vô vị trước mắt ta sao?”.
Sính Đình ngẩng đầu nhìn Sở Bắc Tiệp, nhẹ giọng: “Vương gia sai rồi. Thế này sao gọi là trò vô vị? Được ở bên cạnh vương gia dù chỉ một lát, hạnh phúc ấy đối với Sính Đình, có là tất cả châu báu trên thế gian cũng không sao đánh đổi được”.
Câu nói chẳng khác nào cao thủ xuất chiêu, khiến Sở Bắc Tiệp không kịp đề phòng, đã định quay đi, vừa cảm thấy không đành thì bị bàn tay nhỏ nhắn của Sính Đình kéo lại, cả người cứ thế ngồi xuống bên giường.
Thân thể ấm áp của Sính Đình chủ động kề bên, hai tay ôm chặt lấy cổ chàng. Hận nàng độc ác hãm hại hai cháu của mình, hận nàng quỷ kế đa đoan, Sở Bắc Tiệp đã từng thề vời trời rằng không bao giờ dịu dàng với nàng. Nhưng, thời khắc này, khi mà cảm giác ngọc ấm hương nồng đang ở trong lòng, chàng sao có thể nhẫn tâm đẩy nàng ra, đành mặc nàng ôm lấy mình, hạ giọng hỏi: “Nàng muốn gặp ta để nói mọi chuyện cho rõ ràng?”.
“Muộn rồi.”
“Muộn rồi?”
Nàng ôm chặt Sở Bắc Tiệp, hạ giọng: “Thiếp vốn định nói, nhưng Vương gia đã bỏ qua cơ hội. Sính Đình đâu phải kẻ năm lần bảy lượt cầu xin người khác nghe mình thanh minh hiểu lầm. Đời này kiếp này, thiếp sẽ không bao giờ nói với Vương gia chân tướng sự việc, Vương gia muốn hiểu lầm thiếp, thì cứ hiểu lầm đi”.
Sở Bắc Tiệp đứng bật dậy, hất nàng xuống giường, sừng sộ: “Nàng đã không hối cải, còn định bày ra quỷ kế gì?”, rồi quay người bỏ đi.
“Vương gia hãy dừng bước!” Sính Đình bỗng gọi to, Sở Bắc Tiệp không thể không đứng lại.
“Sính Đình đã nghĩ thông rồi.” Giọng nói của Sính Đình vẫn hết sức nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lạnh lùng, “Nếu sự nhẫn nại trong tám tháng không thể khiến Vương gia yêu Sính Đình lần nữa, Sính Đình hà tất phải lưu lại chốn này?”.
Sở Bắc Tiệp quay phắt, lạnh lùng: “Nàng đừng hòng trốn được khỏi đây”.
“Không.” Sính Đình mỉm cười đáp, “Thiếp sẽ tự sát”.
Sở Bắc Tiệp cười gằn: “Mang cái chết ra hù dọa là thủ đoạn hạ đẳng nhất”.
Sính Đình không hề để ý đến vẻ chê cười của chàng, nói tiếp: “Chỉ khi Vương gia chịu ở bên thiếp từng giờ từng khắc, thiếp mới sống tốt được”.
Sở Bắc Tiệp gằn từng tiếng: “Ở trong tay ta, chết cũng không phải việc dễ dàng”.
Ánh mắt kiên định của Sính Đình nhìn thẳng đôi mắt hổ trợn trừng của Sở Bắc Tiệp, khẽ khàng: “Nếu một người đã quyết tâm tự sát, sẽ chẳng ai ngăn nổi”.
Sở Bắc Tiệp bỗng vén rèm cửa, tuyết bên ngoài bay cả vào phòng.
“Mạc Nhiên!”
“Có”, Mạc Nhiên vội vàng xuất hiện.
“Trông chừng!” Ngón tay chàng chỉ về bóng dáng mỏng manh trong phòng, “Trông coi cẩn thận, có gì sơ suất, bản vương sẽ hỏi tội ngươi!”. Đường đường
là Đông Lâm Trấn Bắc vương, mãnh tướng vô địch trên sa trường, giờ Sở
Bắc Tiệp lại bại trận trước Bạch Sính Đình không màng sống chết.
Đã không cam tâm, lại càng ấm ức.
Nhưng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của nàng, thì mọi sự không cam tâm, không phục kia đều tan thành mây khói.
Ai bảo lòng chàng không đủ sắt đá, ai bảo chàng không đủ tàn ác?
Ai bảo Sính
Đình hễ gặp chàng, nụ cười lại vui mừng, đôi mắt hân hoan, hồn nhiên hát ca như chim buổi sớm, khiến người ta cảm giác rằng, chỉ cần chàng đối
tốt với nàng một chút cũng nhận được bao nhiêu đền đáp?
Bạch Sính
Đình chẳng khác nào cành liễu mềm trước gió, mặc sức tự do tự tại, yêu
kiều khoan khoái. Giai nhân tài hoa xuất chúng hiểu rõ sự vô dụng của
việc tạm thời nhượng bộ để đạt được lợi ích toàn cục, nên đã chuyển sang thế chủ động tấn công, như muốn đòi lại công bằng cho tám tháng khổ đau qua.
Vừa đi lại được, Sính Đình đã đòi thưởng tuyết.
Nàng sai Hồng Tường quét dọn tiểu đình, bảo Mạc Nhiên mang cổ cầm và rượu đến.
Chưa bước chân vào tiểu viện, Sở Bắc Tiệp đã nghe thấy tiếng đàn thánh thót vút cao.
Chàng dừng bước, mắt lim dim, lắng tai nghe.
Mơ màng xa xăm, tiêu diêu tự tại.
Mặc cho bèo dạt mây trôi, mặc cho vật đổi sao dời, mặc kệ bãi bể nương dâu.
Chỉ có núi
cao vẫn sừng sững đứng yên, lặng lẽ bất khuất ngoài kia. Bầy thú nhỏ
trên núi không sợ gió tuyết, tuyết vừa ngừng đã lại ùa ra, đào hang,
tranh nhau hái mấy quả tùng còn sót trên cây, huyên náo cả một vùng.
Bất giác, Sở Bắc Tiệp muốn tiến gần về phía tiếng đàn thêm một chút. Cất bước, đi
vào cửa viện, hiện lên trước mắt chàng là tiểu đình tọa lạc trên nền
tuyết trắng xóa, trong tiểu đình có đàn cổ, có rượu ngon, và cả người
trong mộng muôn phần phong lưu.
Tinh!
Tiếng đàn vang lên khác thường, rồi im bặt.
Sở Bắc Tiệp quá kinh hãi, đầu còn chưa kịp phản ứng, cả người đã nhào vào trong: “Sao thế?”
Bạch Sính Đình cúi đầu, nắm bàn tay phải của mình. Ngón tay trỏ bị dây đàn đứt quẹt ngang, nhỏ mấy giọt máu tươi.
“Sao không cẩn thận như thế?”, Sở Bắc Tiệp chau mày, nắm lấy bàn tay mềm mại, “Đau không?”.
Đứng sau Sở Bắc Tiệp, Hồng Tường vội ngó vào, nói: “Nô tỳ đi lấy thuốc”.
Máu đỏ túa
ra từ đầu ngón