
ổng trên bóng tối u ám. Sính Đình và Sở Bắc Tiệp đều phóng túng bản thân, xem nhẹ bóng tối không cách nào bỏ qua
ấy.
“Sính Đình đã làm một việc rất ngốc nghếch.”
“Hử?”, vốn
sợ mỗi cái rét về đêm, nhưng vì nàng cứ muốn ngắm sao, Sở Bắc Tiệp đành
phải mở cửa. Chàng ôm nàng thật chặt, hỏi, “Ví như?”
“Ví như đối
với Vương gia…”, nói được nửa chừng, nàng dừng lại, đôi mắt sáng si ngốc nhìn Sở Bắc Tiệp, như tự cười mình, “Từng có một suy nghĩ rất ngốc
nghếch”.
Sở Bắc Tiệp cúi xuống thẩm tra: “Ngốc tới mức nào?”.
Sính Đình
buồn bã nhìn về phía vầng trăng sáng bị cành cây che mất một nửa, im
lặng hồi lâu, đáp: “Ngốc đến nỗi dù thế sự xoay vần, vẫn hy vọng tình
yêu của Vương gia dành cho thiếp mãi không thay đổi.” Nói xong, nàng nở
nụ cười chua xót, tiếp tục: “Bạch Sính Đình thông minh, Bạch Sính Đình
ngốc nghếch, Bạch Sính Đình lương thiện, Bạch Sính Đình độc ác… đều là
Bạch Sính Đình được Vương gia sủng ái.”
Sắc mặt Sở
Bắc Tiệp không chút biểu cảm, đáy mắt càng thâm trầm: “Đừng nói nữa.”
Chàng giơ tay đóng cửa sổ, chặn trăng sao bên ngoài, dịu dàng mà mạnh mẽ bắt Sính Đình quay về chiếc giường ấm áp của họ.
“Trời lạnh lắm, ngủ sớm đi.”
Bàn tay
thuần thục tháo vạt áo cho Sính Đình, chiếc áo khoác dày và nặng bên
ngoài nhanh chóng được gỡ ra, chỉ còn tấm áo lót tơ lụa trắng muốt. Sở
Bắc Tiệp lấy chăn quấn quanh người Sính Đình, để hở mỗi khuôn mặt nàng.
Sau đó, chàng cởi bỏ y phục, chui vào chăn, ôm lấy vòng eo thon mềm, để
Sính Đình áp má vào ngực mình.
“Vương gia…”
“Ngủ đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Phù một tiếng, chàng thổi nốt ngọn nến cuối cùng trong phòng.
Trong bóng tối, hai đôi mắt sáng thông tuệ đều đượm buồn, đều không chịu nhắm lại.
Họ kề sát bên nhau, nghe nhịp tim, tiếng máu chảy trong huyết quản của nhau.
“Khụ khụ…”
“Sao thế?” Thân thể cường tráng của Sở Bắc Tiệp khẽ động, bàn tay nhẹ nhàng vén tóc Sính Đình.
“Không… khụ khụ…”, Sính Đình cố bịt miệng.
“Xem ra thảo dược nàng tự kê không ổn rồi, uống mấy thang mà ho càng dữ. Cứ để Túy
Cúc bắt mạch cho nàng, nàng không tin vào bản lĩnh của mấy đại phu,
nhưng không thể bỏ qua đồ đệ của Hoắc Vũ Nam.” Sở Bắc Tiệp vừa nói vừa
nhổm dậy, định gọi Túy Cúc.
Sính Đình uể oải ngồi dậy theo, vội ngăn: “Muốn thăm bệnh cũng không phải lúc này,
mai cũng được. Cứ giày vò thế này, thiếp lại càng không ngủ được.”
Sở Bắc Tiệp
nhìn nàng, thấy nàng có vẻ buồn ngủ thì gật đầu, ôm nàng nằm xuống, hạ
lệnh: “Giờ phải ngủ cho ngon, không được suy nghĩ lung tung.”
Lò than bên dưới vẫn đang cháy lép bép.
Sính Đình khẽ vâng một tiếng, rồi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm
sau, Sở Bắc Tiệp đã cho gọi Túy Cúc. Bước vào phòng, thấy trên chiếc
giường Sính Đình vẫn hay nằm nghiêng đọc sách không một bóng người, Túy
Cúc đứng lại, bỗng nghe giọng Sở Bắc Tiệp vọng tới: “Chúng ta ở trong
phòng.”
Túy Cúc đi vào.
Sở Bắc Tiệp
đã dậy, y phục chỉnh tề, trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, hình như vừa luyện võ về. Sính Đình vẫn nằm trên giường, thấy Túy Cúc vào, định
ngồi dậy thì bị Sở Bắc Tiệp ngăn lại, lớn tiếng: “Tối qua bảo gọi Túy
Cúc sang thì nàng không chịu. Giờ bệnh thành thế này, còn định làm gì?
Hãy ngoan ngoãn nằm xuống để Túy Cúc bắt mạch cho.”
Túy Cúc tiến tới, ngồi bên giường, mỉm cười với Bạch Sính Đình: “Bạch cô nương, yên
tâm, sư phụ nói Túy Cúc đã học được không ít rồi.” Túy Cúc thò tay vào
lớp chăn ấm áp, khẽ nắm lấy cổ tay Sính Đình, kéo ra ngoài.
Đang định
bắt mạch, Túy Cúc bỗng thấy như có luồng gió lạnh ùa vào. Mạc Nhiên xuất hiện ở cửa, nghiêm túc bẩm báo: “Bẩm Vương gia, vương cung có mật tín.”
Hàng mày Sở Bắc Tiệp nhướng lên: “Vương cung có mật tín?”.
“Mật tín do Đại vương đích thân hạ bút.”
Sắc mặt Sở
Bắc Tiệp trở nên nghiêm túc, lưng thẳng tắp như ngọn giáo, bảo Mạc
Nhiên: “Đến thư phòng”. Đi được hai bước, chàng lại quay người, dặn dò
Túy Cúc: “Bắt mạch cho kỹ, dùng thảo dược thận trọng, phải tìm ra căn
nguyên của bệnh, Sính Đình sức yếu, không được dùng thảo dược quá mạnh.” Nói xong, Sở Bắc Tiệp vội vã bước đi.
Hai người, một trước một sau tiến vào thư phòng. Mạc Nhiên bước vào sau, quay lại đóng cửa, rồi lấy bức thư trong tay áo ra.
Sở Bắc Tiệp
nhận lấy, trên phong thư có ấn triện vương thất cùng hàng chữ nho nhỏ,
“Sở Bắc Tiệp đích thân mở thư”. Đây chính là nét bút vị ca ca duy nhất
của chàng – Đại vương Đông Lâm đích thân hạ bút.
Sở Bắc Tiệp bỗng thấy không yên trong lòng.
Vì chuyện
hai vương tử bị hạ độc, Sở Bắc Tiệp buộc phải ở vào thế chỉ đạo cuộc
binh biến long trời lở đất, kinh hoàng đến cả trăm trượng, từ đó huynh
đệ buồn bã cách biệt.
Trải qua biến cố ấy, nếu không đến bước vạn bất đắc dĩ, Đông Lâm vương sẽ chẳng đời nào tự tay viết thư gửi đến chỗ chàng.
Sở Bắc Tiệp
và Đông Lâm vương cùng một mẹ sinh ra, huynh đệ từ nhỏ đã vô cùng thân
mật, một người là đại vương ra quyết sách, một người trung thành hết mực dẫn binh hộ quốc, tình cảm tựa keo sơn. Sở Bắc Tiệp vì đau lòng và phẫn nộ mà quy ẩn, nhưng huynh đệ như thủ túc, nay thấy thư của vương huynh,