XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329532

Bình chọn: 8.00/10/953 lượt.

tay, chảy xuống. Sở Bắc Tiệp nhìn mà lòng quặn thắt, vừa

xót vừa giận: “Trời lạnh thế này, đàn cái gì?”. Tức giận mắng một câu,

vẫn thấy máu đỏ không ngừng chảy, chàng vội vã đưa ngón tay ngọc lên

miệng mình.

Vị tanh của máu loang ra khắp lưỡi.

Đầu lưỡi nóng hổi ẩm ướt của Sở Bắc Tiệp rịt lại vết thương. Sính Đình bỗng bật cười, đôi mày cong cong như hai vầng trăng.

“Còn cười

hả!”, Sở Bắc Tiệp mặt xám xịt, khí thế đại tướng quân áp đảo, “Lần sau

phải cẩn thận đấy”. Chàng buông ngón tay đã cầm máu, rồi nắm lấy cổ tay

Sính Đình, “Vào phòng đi”.

Sính Đình vẫn không cử động.

“Hử?”, Sở Bắc Tiệp quay lại, nhướng mày nhìn nàng.

“Vương gia…” Đôi đồng tử linh hoạt của Sính Đình khẽ chuyển, uể oải giơ ngón trỏ

lành lặn kia lên, “Ngón này cũng muốn được Vương gia thơm một cái”.

Thật là được voi đòi tiên, cứ tiếp tục như vậy, đường đường một Trấn Bắc vương lại

không thể trở thành kẻ bất tài nghe theo sự sai khiến của nữ nhi sao?

Sắc mặt Sở Bắc Tiệp sầm sì: “Đừng làm càn. Mau vào phòng…”.

Chưa nói hết câu, chàng đã thấy thần sắc Sính Đình thoắt chuyển, nàng lạnh lùng đưa ngón tay vào miệng, cắn mạnh một cái.

“Nàng…”, Sở

Bắc Tiệp vội vàng giằng ngón tay nàng ra, nhưng đã quá muộn. Ngón tay

trái đẹp đẽ đã phải chịu oan uổng, bị chủ nhân cắn cho mấy vết răng.

Máu lại rịn ra từ vết thương.

“Nàng làm gì thế?” Sợ nàng lại làm chuyện ngốc nghếch, Sở Bắc Tiệp nắm chặt hai tay nàng, nhíu mày, nghiến răng kèn kẹt.

Hai tay bị khóa chặt, nhưng Sính Đình chẳng thèm để ý, cả người dựa vào lòng Sở Bắc Tiệp, cười khúc khích.

Cười một

hồi, khuôn mặt trở về vẻ bình thường, nàng ngẩng lên, ngây dại nhìn Sở

Bắc Tiệp, dịu dàng nói: “Có Vương gia xót thương Sính Đình, cho dù hai

tay này tàn phế, không thể đánh đàn, cũng có hề gì?”.

Giọng nói ung dung, chắc chắn, không chút giả dối.

Sở Bắc Tiệp

trong lòng kinh hãi, ôm chặt lấy nàng, trầm giọng ra lệnh: “Sinh tử vinh nhục của nàng đều do ta quyết, ta không cho phép nàng giày vò bản thân. Từ nay trở đi, nàng không được để mình đói, để mình lạnh, càng không

được để mình bị thương. Không nghe lời, ta sẽ dùng quân pháp trị tội

nàng”.

Hai mắt đã

ầng ậng nước, Sính Đình hít một hơi, nhìn vào tận sâu thẳm đôi mắt sáng

của Sở Bắc Tiệp, trả lời: “Vương gia quân pháp uy nghiêm, Sính Đình

nguyện đầu hàng”.

Nàng khẽ dựa vào lồng ngực vững chãi của Sở Bắc Tiệp, cảm nhận sức mạnh vô song truyền ra từ da thịt mà chỉ chàng mới có.

Sính Đình nhắm mắt, bờ môi mấp máy.

“Có yến bay, mới có tình cảm; có tình cảm, mới thành tương tư; vừa gặp đã vui, vừa gặp đã vui…”

Như đang ôm trong lòng bảo vật dễ vỡ, dễ tan biến nhất thế gian, chàng nghiêng tai lắng nghe.

Khuôn mặt cương nghị nở nụ cười ngọt ngào.

Đó là khúc ca năm ấy nàng hát khi ở Trấn Bắc vương phủ, khi cuộn trong lòng chàng.

Lời hát, khúc ca, mặt trăng cùng các vì sao trên bầu trời bao la, cả đất mẹ hiền hòa, mọi thứ vẫn còn đó.

Và nàng, Bạch Sính Đình vẫn ở đây, trong lòng chàng,

Từ hôm đó, tiểu viện thường vang lên tiếng hát trong trẻo của Sính Đình.

Uyển chuyển, lay động lòng người, nghe mãi, nghe mãi, người ta bất giác cảm thấy

ngưỡng mộ nam nhi vừa được ôm nàng, vừa lắng nghe tiếng hát.

Hồng Tường

rất vui mừng nhưng cũng có chút ngạc nhiên trước biến chuyển này, khẽ

thì thầm với Túy Cúc: “Thật là, lúc đầu ngoan cường như thế, khăng khăng đòi chết, giờ khỏe lại, đã thành ra thế kia. Vương gia là tướng quân

lừng danh, vậy mà đứng trước nữ tử của lòng mình cũng phải nhận thua. Kỳ thực, có lợi hại đến mấy, khi mắc vào lưới tình, cũng đều mềm lòng.”

Túy Cúc

nhanh nhẹn sắp lại phần cơm của Sính Đình, rồi quay nhìn Hồng Tường tựa

cửa ngắm hai người đang dựa vào nhau bên hồ, thở dài: “Vương gia là

người mạnh mẽ, Bạch cô nương càng mạnh mẽ hơn, thật không biết tại sao

ông Trời lại ghép họ thành đôi?”.

Hồng Tường quay đầu: “Ghép họ thành đôi mới hay, có ai xứng với Vương gia của chúng ta hơn Bạch cô nương?”.

Túy Cúc đáp

lạnh nhạt: “Người ngoài thấy hay, không biết kẻ trong cuộc cảm thấy gian nan mức nào. Ngươi quên chuyện hai vương tử rồi sao?”

Nhắc đến việc bi thảm xảy ra với hai vương tử Đông Lâm, Hồng Tường không còn cười nổi, ánh mắt nhìn về sau lưng Túy Cúc.

Túy Cúc quay lại, bỗng thấy Mạc Nhiên mặt không biểu cảm đứng ngay sau họ.

“Không được nhắc tới chuyện này nữa”, Mạc Nhiên lạnh lùng.

“Vâng.”

Túy Cúc trả lời, khẽ liếc về phía hai bóng người đang kề vai áp má ngoài kia.

Không nhắc thì có thể quên được sao?

Sau tám

tháng lạnh lùng, Sính Đình được tận hưởng sự sủng ái nơi Sở Bắc Tiệp.

Yêu lắm dáng hình không cam lòng mà vẫn phải chiều theo ý nàng, yêu lắm

mỗi khi chàng sầm mặt trách mắng nàng.

Sở Bắc Tiệp

đã hạ mình, đích thân vào bếp nấu cháo cho nàng, đích thân đút cho nàng

ăn. Chàng bỏ hết mọi công vụ, cùng nàng ngắm mặt trời lặn rồi lại mọc,

trăng khuyết rồi lại tròn.

Nàng đã hoàn thành bao nhiêu tâm nguyện, được dựa vào lòng chàng, nghe sấm đông,

ngắm tuyết đông, đòi chàng ngắt những bông hoa đẹp nhất trong hoa viên

cài lên tóc mình.

Mọi chuyện

ngỡ như mơ, một giấc mơ bay b