
ỉm cười, ngọt ngào đến nỗi khiến hoa nhường nguyệt thẹn, khẽ gật đầu.
Túy Cúc hít một hơi thật sâu, khẽ hỏi: “Cô nương biết từ khi nào?”.
“Từ khi nghi ngờ, ta đã tự bắt mạch cho mình.”
“Chẳng trách cô nương không chịu cho đại phu bắt mạch…” Túy Cúc nghiêm nghị nhìn
nàng, thở dài, “Cô nương cũng thật hồ đồ, đã biết mình có, còn không
chịu ăn uống. Nếu Vương gia nhẫn tâm bỏ mặc, chẳng phải đã giày vò đến
hai mạng người rồi sao?”. Khẽ lắc đầu không vừa ý, Túy Cúc lại hỏi,
“Vương gia đã biết chưa?”.
Vốn phong
lưu khoáng đạt, Sính Đình bỗng có chút thẹn thùng hiếm gặp, giọng nhỏ
nhẹ uyển chuyển: “Để ta tự nói với chàng, được không?”.
Túy Cúc suy
nghĩ rồi gật đầu: “Được, nhưng Túy Cúc phải nói trước, cô nương đã giày
vò mình đủ rồi, giờ nên tĩnh dưỡng bồi bổ cho tốt, đi lại ăn uống đều
phải nghe theo sự sắp xếp của Túy Cúc. Từ nay không được đánh đàn ngoài
trời tuyết, buổi tối không được mở cửa ngắm sao. Nếu không nghe lời, Túy Cúc sẽ mời Vương gia đến quản thúc, lệnh cô nương ở hẳn trên giường.”
Túy Cúc càng nói càng nghiêm túc, Sính Đình bật cười, dịu dàng nói: “Rõ cả rồi, Sính Đình đã biết sai rồi.”
Giọng Sính
Đình uyển chuyển lay động lòng người, thần thái tự nhiên thanh thoát,
mỗi lần mỉm cười, đầu mày cuối mắt lại kiều diễm gấp bội, khiến người ta dễ chịu thoải mái. Nghe nàng nhỏ nhẹ như thế, Túy Cúc không nỡ trách cứ thêm, chỉ nắm lấy cổ tay bé nhỏ của nàng, lắc đầu bất lực.
Lòng thầm
thở dài, giờ Túy Cúc mới biết thế nào là tuyệt thế giai nhân thực sự.
Khí chất là thế, không gần thì thôi, hễ gần gũi nàng, liệu có ai chống
lại được tâm tư uyển chuyển, phong lưu nổi bật của nàng?
Mừng cho Sở Bắc Tiệp, cũng lo thay cho chàng. Còn đang than thầm, đã thấy Sở Bắc Tiệp bước vào, Túy Cúc vội vã đứng dậy.
“Vương gia đến rồi.”
“Bắt mạch chưa?”, Sở Bắc Tiệp hỏi, “Bệnh tình thế nào?”.
Túy Cúc ý tứ nhìn về phía Sính Đình, trả lời: “Cũng không có gì, chỉ cần tĩnh dưỡng, bồi bổ cho tốt. Túy Cúc xin lui đi sắc thuốc.” Dứt lời, Túy Cúc bước ra khỏi phòng, để Sính Đình có cơ hội một mình với Sở Bắc Tiệp.
Sính Đình
tựa đầu vào thành giường, ánh mắt nhìn theo mọi cử động của Sở Bắc Tiệp. Thấy chàng lại gần, nàng nở nụ cười hân hoan hơn bình thường, chủ động
nắm vạt áo chàng, nói: “Vương gia ngồi xuống, Sính Đình có chuyện quan
trọng muốn nói với chàng.”
Sở Bắc Tiệp
ngồi xuống, Sính Đình nhìn thanh bảo kiếm chàng cầm trên tay, ngạc
nhiên: “Vương gia định luyện võ à? Sao lại cầm theo bảo kiếm thế này?”.
“Bản vương
phải quay về thành đô.” Sở Bắc Tiệp lặng lẽ ngắm nữ nhi xinh đẹp nhất
của lòng mình, rồi giao thanh bảo kiếm cho Sính Đình, “Nàng có nhận ra
thanh bảo kiếm này không? Bản vương luôn mang theo hai thanh kiếm bên
mình, bảo kiếm Ly hồn đã giao cho Hà Hiệp làm tín vật năm năm không xâm
phạm Quy Lạc, bảo kiếm Thần uy này là một đôi với Ly hồn.”
Sính Đình
nghe Sở Bắc Tiệp sắp rời đi, nét hân hoan trên khuôn mặt hoàn toàn biến
mất. Nàng nhận lấy thanh bảo kiếm nặng trịch, cúi đầu nhìn hoa văn tinh
xảo nơi thân kiếm, im lặng không đáp.
Sở Bắc Tiệp
lại nói: “Ở đây vắng vẻ, ta để lại Mạc Nhiên cùng các cận vệ bảo vệ
nàng. Nhỡ chăng… nhỡ chăng xảy ra chuyện gì ta không lường được, nàng
hãy sai người lập tức mang thanh bảo kiếm này đến doanh trại Long Hổ
cách đây hai mươi dặm về phía nam, cầu cứu sự giúp đỡ của Đại tướng quân Thần Mâu. Thần Mâu sẽ nhận ra kiếm của ta.”
Dặn dò xong, thấy Sính Đình vẫn im lặng, Sở Bắc Tiệp đưa bàn tay thô ráp lên vén
những sợi tóc trên trán nàng: “Sao lại im lặng thế?”.
Sính Đình
đặt Thần uy bảo kiếm xuống đầu giường, rồi chậm rãi tựa vào ngực Sở Bắc
Tiệp, như muốn tiếp thêm sức mạnh, hồi lâu mới hạ giọng: “Vương gia đi
đánh trận sao? Kẻ nào cả gan lại dám xâm phạm Đông Lâm?”. Cảm giác cả
người Sở Bắc Tiệp cứng đờ, Sính Đình giơ ngón tay trắng muốt ra, khẽ
khàng đưa lên miệng chàng, ngẩng đầu nói: “Vương gia không cần giải
thích với Sính Đình. Ngoài Vương gia, hiện giờ Sính Đình không muốn có
bất cứ vướng bận nào.”
Thấy nàng
đáng thương như vậy, Sở Bắc Tiệp càng ôm nàng chặt hơn, trầm giọng hỏi:
“Chẳng phải nàng có chuyện muốn nói với ta sao?”.
Sính Đình
lặng lẽ nhìn chàng hồi lâu, hỏi: “Sính Đình một thân đón sinh thần của
mình, sinh thần của Vương gia, chúng ta có thể ở bên nhau không?”.
Sở Bắc Tiệp
sinh vào mùng Sáu tháng Giêng, chỉ còn mười lăm ngày nữa. Nếu tức tốc
phi ngựa quay về cho kịp, cùng lắm chàng chỉ ở lại vương cung bốn ngày.
Trước mắt,
vẫn chưa nắm được tình hình cụ thể ở biên cương, Sở Bắc Tiệp không dám
chắc trong bốn ngày đã có thể rời khỏi vương cung.
Không muốn hứa cho có lệ với Sính Đình, chàng chọn cách im lặng.
Sính Đình
vẫn mặc kệ, nét cười ấm áp, ngẩng lên nói với Sở Bắc Tiệp: “Vương gia là tướng tài thiên phú, từ đây đến vương cung, lộ trình cả đi và về mất
mười một ngày, thời gian bốn ngày đủ để Vương gia nhận binh quyền từ tay Đại vương. Sính Đình không hề tham lam, chỉ mong trước khi dẫn quân ra
chiến trường, chàng trở về gặp mặt Sính Đình. Vào sinh thần của Vương
gia, Sính Đình sẽ nói với ch