
của Đông Lâm ta. Thần thiếp có
vô tri cũng chẳng thể vì cảm giác cá nhân mà hủy đi trụ cột quốc gia.”
Đông Lâm
vương và Vương hậu kết tóc xe duyên đã nhiều năm, biết ái thê đau lòng
vì cái chết của hai hài nhi, Đại vương xoa nhẹ bàn tay mềm mại của Vương hậu: “Quả nhân hiểu lòng Vương hậu.”
Sở Bắc Tiệp, vương đệ của Đại vương, đại tướng quân dũng mãnh nhất Đông Lâm, Trấn
Bắc vương uy chấn tứ quốc, sao có thể tha thứ cho nữ nhân đã ra tay sát
hại hai vương tử của Đông Lâm?
Vương hậu
quay mặt đi, cố ngăn dòng lệ, trầm tĩnh hỏi: “Hà Hiệp tuân thủ lời hứa,
lùi binh ba mươi dặm, đợi tin. Đại vương đã quyết định chưa?”.
Đông Lâm
vương nhắm mắt suy tư, cuối cùng nặng nề lên tiếng: “Cử thân tín, tiếp
ứng đội người ngựa của Hà Hiệp đến nơi vương đệ ẩn cư, dẫn Bạch Sính
Đình đi. Ở thành đô, bằng mọi giá phải giữ vương đệ ở lại trước khi Bạch Sính Đình được đón đi.”
Thư của Đông Lâm vương cứ thế truyền đến tay Sở Bắc Tiệp đang chìm trong ân ái mặn
nồng, dụ vị tướng quân vẫn không quên trọng trách quốc gia rời xa Bạch
Sính Đình.
Sở Bắc Tiệp
đã xuất phát, chẳng quản ngày đêm, vung roi thẳng tiến về thành đô.
Chàng không biết rằng, từng bước chân tuấn mã đang giẫm lên trái tim
những người rõ nội tình nơi vương cung, giẫm lên trái tim ca ca duy nhất của chàng, Đông Lâm vương.
Trong tẩm cung, bốn bề không một bóng người.
Tận mắt thấy Đông Lâm vương ngày một héo hon, cuối cùng Vương hậu đành hỏi một câu
mà những đại thần tâm phúc không ai dám nhắc tới.
“Khi kẻ địch ở biên cương chịu lui quân, Trấn Bắc vương biết Bạch Sính Đình ẩn cư
nơi biệt viện đã bị Hà Hiệp bắt đi, chúng ta phải làm thế nào?”
Đông Lâm
vương mặt cắt không còn giọt máu, nhưng, cũng giống như Sở Bắc Tiệp,
trong lúc bế tắc chẳng mất đi vẻ cứng rắn kiên nghị, mà vẫn mang nét
bình tĩnh và kiêu ngạo của bậc vương giả, “Không cần giải thích. Chỉ cần vương đệ vẫn là đệ đệ của quả nhân, vẫn là Trấn Bắc vương của Đông Lâm, chỉ cần trong người vương đệ vẫn chảy nhiệt huyết của vương tộc Đông
Lâm, vương đệ sẽ biết phải lựa chọn thế nào khi đối mặt với đại nghĩa
quốc gia.”
Người của vương tộc phải có tinh thần hy sinh bản thân, huyết mạch quốc gia và huyết mạch cá nhân là một.
Nữ nhân thân yêu đến mức nào cũng không so được với một mảnh đất dù cằn cỗi của Đông Lâm. Cũng giống như Đông Lâm vương phải nhẫn nhịn nỗi đau mất con, vì
không muốn mất đi Trấn Bắc vương, trụ cột của Đông Lâm.
Sở Bắc Tiệp, đệ đệ duy nhất của Đại vương, Trấn Bắc vương đại diện cho Đông Lâm trên chiến trường, vĩnh viễn không thể quên điều này.
Lòng mang nhiệt huyết, Sở Bắc Tiệp băng đi bất kể đêm ngày. Bạch Sính Đình an nhàn tự tại, cất cao tiếng hát nơi biệt viện.
Hai người không biết rằng, họ chẳng thể có được cuộc sống an nhàn tự tại trên cõi đời.
Thiên la địa võng dệt từ quyền thế, chiến tranh, mưu lược, và cả tình thân ruột thịt đang chờ họ phía trước.
Sở Bắc Tiệp đến thành đô trong ánh nắng chan hòa của buổi sớm mai.
Từ xa nhìn
lại, bức tường thành cao vút uy nghiêm hùng vĩ như quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Sở Bắc Tiệp nheo mắt, chăm chú nhìn về phía vương cung hồi lâu,
rồi quất ngựa tiến lên phía trước. Chàng xuống ngựa trong sự nghênh đón
của đám đông.
“Vương gia!”
“Vương gia trở về rồi!”
“Trấn Bắc vương trở về rồi!”
Ngoài đoàn
nghênh đón của quan viên ở thành đô, dân chúng cũng đổ ra chật cứng hai
bên đường. Người bảo vệ vĩ đại của họ, Trấn Bắc vương nơi phương xa đã
trở về.
Ánh mắt họ
sáng lấp lánh, chỉ có hai, ba vị trọng thần Đông Lâm biết rõ nội tình là lặng lẽ quay đi chỗ khác, cố che giấu ánh mắt bất an.
Phụ trách
nghênh đón là lão thần Sở Tại Nhiên đức cao vọng trọng nhất Đông Lâm.
Ông ta đứng trước trăm quan, trang trọng hành lễ với Sở Bắc Tiệp lưng
thẳng tắp, dáng dấp uy nghi, sau đó đứng dậy nói: “Vương gia đã trở về”, đôi mắt già nua không giấu nổi nỗi xúc động vui mừng.
“Thừa
tướng.” Sở Bắc Tiệp một tay đỡ vị lão thần đầu tóc bạc phơ, cả đời dốc
hết tâm huyết vì Đông Lâm, một tay vứt dây cương đẫm mồ hôi cho thị vệ
theo sau, hai mắt sáng ngời có thần, vừa đi vừa hỏi, “Tình hình thế
nào?”
“Không tốt.” Sở Tại Nhiên và Sở Bắc Tiệp sóng bước trên đường lớn dẫn tới vương
cung, qua hai hàng dân chúng tiền hô hậu ủng, giọng già nua như mặt trời xế bóng vang lên khe khẽ, “Đại vương bệnh rồi”.
“Vương
huynh?” Sở Bắc Tiệp cứng người, đôi chân khựng lại, một lúc sau mới tiếp tục cất bước, hai hàng lông mày khẽ chau, trầm giọng hỏi, “Sao lại
thế?”.
“Từ sau khi
Vương gia ẩn cư, Đại vương đã đổ bệnh. Ngực đau nhức nhối, mất ngủ triền miên, đại phu nói là bệnh tim, chỉ có thể tĩnh dưỡng bồi bổ dần dần.
Gần đây gió tuyết triền miên, bệnh tình của Đại vương càng thêm trầm
trọng, phải nằm trên giường bao ngày nay”, giọng nói vô cùng âu sầu, Sở
Tại Nhiên tiếp tục, “Dù Vân Thường và Bắc Mạc không liên quân đe dọa
biên cương, lão thần cũng đang dự định khẩn cầu Đại vương triệu Vương
gia về cung”.
Sở Bắc Tiệp bỗng thấy lòng nặng trịch.
Cùng lúc đó, tin Sở Bắc Tiệp rời khỏi biệt viện ẩn cư đã đến rặng núi già nơi biên cương