
Bắc Mạc.
Dương Phượng ngẩng lên, vẻ mặt chấn động nhìn Tắc Doãn: “Hà Hiệp dẫn quân đe dọa
biên cương nên Sở Bắc Tiệp để lại Sính Đình, một mình tiến về thành đô
Đông Lâm?”
Sắc mặc vô cùng nghiêm túc, Tắc Doãn gật đầu đáp: “Đúng thế”.
“Trời ơi!”,
Dương Phượng kinh ngạc kêu lên một tiếng, rồi ngồi phịch xuống tràng kỷ, một tay chống vào thành kỷ, tay kia ôm mặt, “Chắc chắn Sính Đình vẫn
chưa nói với Sở Bắc Tiệp chân tướng sự việc, nếu không Sở Bắc Tiệp đã
chẳng sợ hiềm khích mà bỏ lại một mình muội ấy nơi biệt viện. Sở Bắc
Tiệp cho rằng tình chủ tớ của Hà Hiệp và Sính Đình vẫn nghĩa nặng tình
sâu, mà không hề biết Hà Hiệp đã làm những việc gì với Sính Đình”.
Thấy ái thê u sầu, Tắc Doãn vội sai người bế hài nhi ngây thơ ra ngoài, rồi ôm lấy
vai Dương Phượng từ phía sau, an ủi: “Sở Bắc Tiệp là bậc anh hùng hảo
hán, chắc chắn sẽ bảo vệ được nữ nhi của mình”.
Bàn tay nhỏ
nhắn mềm mại của Dương Phượng đặt lên bàn tay to lớn của Tắc Doãn, ánh
mắt như có trăm mối tơ vò: “Thiếp vẫn nhớ như in ngữ khí, thần thái của
Sính Đình khi nói về Hà Hiệp trước lúc rời đi. Thiếp thật không hiểu,
Bắc Mạc vương sao lại hồ đồ đến thế, chỉ vì chút ít châu báu mà liên
minh với hắn? Chẳng lẽ ông ấy không biết hậu quả của việc chọc giận Sở
Bắc Tiệp hay sao?”. Như nhớ ra điều gì, nàng bỗng sững người, ngẩng lên
tìm khuôn mặt khiến nàng yên lòng của Tắc Doãn, hỏi: “Sao phu quân lặng
yên như thế? Vốn tung hoành nơi sa trường nhiều năm, có phải chàng đã
nhìn ra điểm gì không ổn?”.
Tắc Doãn
đang lo lắng vì việc này, lại thấy ánh mắt Dương Phượng nhìn mình bất
an, biết rằng không thể giấu nên đành thẳng thắn trả lời: “Sau khi liên
minh áp sát biên cương, Hà Hiệp lập tức hạ lệnh lui quân ba mươi dặm.
Theo ta, Hà Hiệp thật sự không có ý động binh với Đông Lâm, mà chỉ lợi
dụng uy lực của liên quân để đánh đổi điều gì đó với Đông Lâm”.
Dương Phượng không hề chớp mắt, chờ đợi phu quân nói tiếp.
Tắc Doãn thở dài một tiếng: “Nếu Sở Bắc Tiệp xuống núi, dẫn quân phản công, với binh lực của Đông Lâm cũng đủ để sống chết một trận với liên quân Vân Thường và Bắc Mạc. Có điều, kết cục hai bên đều thảm bại, tử thương trầm
trọng.”
Ngụ ý đã vô cùng rõ ràng.
Hà Hiệp đưa
ra yêu cầu với vương thất Đông Lâm, tuyệt đối là điều mà vương thất Đông Lâm vui vẻ chấp thuận, nếu không sẽ khó tránh được một trận huyết
chiến.
Điều gì không hề quan trọng với vương thất Đông Lâm lại vô cùng quan trọng với Hà Hiệp? Dương Phượng ngay lập tức hiểu ra.
Nàng mở trừng hai mắt, không cất nổi thành lời, nắm chặt vạt áo phu quân, các khớp ngón tay trắng bệch.
“Sính Đình!” Nàng khẽ kêu lên một tiếng, rồi nhìn về phía Tắc Doãn, “Hắn muốn Sính Đình?”.
Tắc Doãn cúi xuống, thương xót nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của thê tử, khẽ gật đầu.
“Tại sao?”,
Dương Phượng cắn răng, “Hắn hại Sính Đình như vậy còn chưa đủ ư? Tên Hà
Hiệp vô lương tâm”. Nỗi phẫn nộ chật căng lồng ngực, Dương Phượng đứng
bật dậy, nhìn dãy núi non trùng điệp chìm trong sắc tuyết bên ngoài cửa
sổ.
Không thể bắt Sính Đình chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Khẽ hít thật sâu hơi lạnh của mùa đông, làm dịu bớt lồng ngực đang phập phồng, Dương Phượng lấy lại bình tình, ánh mắt đầy quyết tâm. Nàng vẫn đứng quay
lưng về phía Tắc Doãn, hạ giọng: “Phu quân có thể giúp Dương Phượng một
việc không?”.
“Nàng lại muốn viết thư gửi Sính Đình ư?”
“Không.”
Dương Phượng chậm rãi quay người, dáng vẻ vô cùng cứng rắn, nhìn nam
nhân mà nàng đã chọn để dựa dẫm cả cuộc đời, gằn từng tiếng, “Thiếp muốn chàng đích thân viết một bức thư gởi Sở Bắc Tiệp”.
Sở Bắc Tiệp tiến từng bước trên bậc thềm của vương cung.
Ánh mặt trời hiếm hoi của tiết đông đang rực rỡ ngay trên đầu, Sở Bắc Tiệp đứng
trước tẩm cung yên tĩnh của Đại vương, từ đáy lòng cũng cảm nhận được
nỗi đau thương nặng nề bao trùm bên trong.
Không ai ở
xung quanh, cung nữ, thị vệ đều lui hết, ngay cả Sở Tại Nhiên cũng đi
ra, chỉ còn mình chàng đứng bên ngoài tẩm cung của huynh trưởng.
Sở Bắc Tiệp oai hùng không ai bì kịp trên sa trường, nhưng thời khắc này lại chẳng dám đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt.
Chứng đau tim của Đông Lâm vương bắt nguồn từ nỗi đau mất con.
Sở Bắc Tiệp yêu Bạch Sính Đình cũng có nghĩa là đã phụ huynh trưởng duy nhất của mình.
Cuộc đọ sức
giữa hai bên đã sớm diễn ra, từ việc Vương hậu sắp xếp cao thủ gần biệt
viện ẩn cư, họ đã ngấm ngầm đối đầu, chỉ chưa thực ra tay thôi.
Sở Bắc Tiệp đã phản bội huynh trưởng, Đại vương mà chàng vẫn ngưỡng mộ, và thề tận trung suốt cuộc đời.
Bàn chân nặng tựa ngàn cân, chàng không thể cất bước.
Chưa đợi
chàng giơ tay đẩy, cánh cổng gỗ bỗng lặng lẽ mở ra. Sở Bắc Tiệp ngẩng
lên, trước mắt là gương mặt thân quen nhưng đã tiều tụy đi nhiều.
“Vương tẩu…”
Vương hậu từ trong bước ra, khuôn mặt ủ rũ, lặng lẽ nhìn Sở Bắc Tiệp hồi lâu, rồi nở nụ cười mệt mỏi, nói khẽ: “Trấn Bắc vương trở về rồi”.
Giọng nói
nhẹ nhàng bình thản, tiếng khóc ai oán trong nỗi đau mất con từng chấn
động cả vương đình Đông Lâm, trận binh biến bập bùng ánh lửa… dường như
tất cả đã lùi xa.
Lòng