
tươi tắn vây quanh, giọng ngọt như mật: “Vương gia vất vả cả chặng đường, nô tỳ xin hầu hạ Vương gia tắm gội”.
Nữ nhân sóng mắt mênh mang, nụ cười tươi thắm, nhưng Sở Bắc Tiệp chẳng hề động lòng.
“Bản vương chinh chiến trên sa trường, tắm gội không cần người hầu hạ”, Sở Bắc Tiệp xua tay cho cung nữ lui ra.
Tuy là vương gia, nhưng chàng không vì địa vị cao sang mà hưởng thụ cuộc sống sung
sướng. Mười mấy tuổi chàng đã bắt đầu cuộc đời binh nghiệp, nhưng chẳng
hề thấy cực khổ. Tư chất thông minh, cộng thêm tính tình kiên nghị, Sở
Bắc Tiệp đã trở thành đại tướng hộ quốc nổi danh khắp thế gian.
Gột rửa sạch sẽ khói bụi của mấy ngày đường, cơ thể chàng sảng khoái hơn hẳn.
Tuy mệt mỏi, nhưng tinh lực dồi dào, Sở Bắc Tiệp khoác áo dài nhẹ nhàng, thoải mái
trong cung, đứng trên lầu, nhìn xuống vườn mai bên dưới.
Thân hình
thẳng tắp vươn dài đón gió, những đường nét tuấn tú trên khuôn mặt góc
cạnh rõ ràng, mấy sợi tóc đen ướt rủ xuống trán, vô cùng tự tại, không
bị gò bó bởi thế tục. Mấy cung nữ khẽ liếc trộm chàng, tim đập liên hồi.
Hoa mai đương thì nở rộ, hương thơm thoang thoảng trong không trung như nơi biệt viện.
Chỉ vì không có bóng dáng mảnh mai ngồi gảy đàn dưới gốc cây, mà vương cung chẳng
thể so được với biệt viện ẩn cư bốn bề là núi của chàng.
Lần này trở
về vương cung, đối với chàng, quan cảnh quen thuộc nơi đây bỗng mang
chút xa lạ khó nói thành lời. Thị vệ trong cung ngày trước đều do đích
thân chàng lựa chọn. Một năm ẩn cư, chàng đã không còn thấy một gương
mặt cũ. Thái độ của Vương tẩu lạnh nhạt, nhưng nghĩ đến việc mình đang
bảo vệ kẻ thù giết hai vương tử, thế này đã là thư thái lắm rồi. Vương
huynh bị bệnh, Sở Bắc Tiệp không muốn làm phiền, chỉ chuyên tâm chờ đợi
binh phù.
Hằng ngày
cũng chỉ mấy vị lão thần qua lại, không hề xuất hiện vị tướng trẻ nào,
Sở Bắc Tiệp vô tình nhắc tới, Sở Tại Nhiên thành thục trả lời: “Giờ quân địch đang nhòm ngó biên cương, Đại vương có lệnh, tất cả tướng lĩnh trẻ tuổi, trừ người được cử ra tiền tuyến, đều ở nhà đợi lệnh. Đến khi binh phù tới tay Vương gia, có thể dễ dàng triệu hồi họ đến”.
Đông Lâm có
lệ, đại chiến cận kề, tướng lĩnh quân sự đều phụng lệnh ở nhà, không
được tùy tiện ra ngoài, phòng khi huy động đến lại không tìm được. Chẳng thấy tia sơ hở, Sở Bắc Tiệp kiên nhẫn ở cung Chiêu Khánh chờ đợi. Bất
giác, chàng nhớ về tiếng đàn, giọng ca nơi biệt viện xa xôi.
Hình bóng
Sính Đình tựa đầu vào thành giường, tóc đen xõa mềm xuống gối như in hằn trong tâm thức, liên tục hiện ra trước mắt chàng.
“Sính Đình một thân đón sinh thần của mình, sinh thần của Vương gia, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
“Ta sẽ cố gắng về”.
Sở Bắc Tiệp không hứa với Sính Đình, nhưng vì nhớ nhung đôi mắt bừng sáng, hân hoan vô hạn của nàng mà thầm tính ngày về.
Chẳng biết
tại sao, Lâm An tướng quân lại lỡ ngày về, cả chặng đường xông pha gió
tuyết, đến vương cung đã là nửa đêm ngày thứ ba.
Vốn đã chờ
đến không còn kiên nhẫn, vừa nhận được tin Lâm An về đến vương cung,
chàng nhảy vội xuống giường, hai mắt sáng quắc, trầm giọng: “Dám sai
ngày về, tội không thể tha”.
Áo gươm
chỉnh tề, Sở Bắc Tiệp vội vã tiến vào tẩm cung của Đại vương. Được nửa
đường, đầu kia hành lang bỗng xuất hiện bóng người đi tới, quỳ dưới chân Sở Bắc Tiệp, khẽ bẩm: “Vương gia, Lệ phi nương nương có lời mời”.
Sở Bắc Tiệp
dừng bước, tay đặt trên cán kiếm, nhìn xuống dò xét cung nữ kia. Dưới
ánh trăng, cung nữ cúi đầu không rõ mặt, chỉ thấy phần cổ trắng nõn
ngoan ngoãn cúi xuống. Tuổi tầm mười lăm, mười sáu lại dám đêm hôm khuya khoắt cản đường Trấn Bắc vương nơi cung cấm? Quả thực to gan.
“Sao ngươi biết bản vương sẽ qua nơi này?”, ánh mắt Sở Bắc Tiệp vô cùng lạnh lẽo.
Nghe giọng
nói lạnh lùng ấy, cả người cung nữ khẽ run lên, giọng khiếp sợ: “Từ khi
Vương gia vào cung, Lệ phi nương nương đã sai bọn nô tỳ thay nhau túc
trực ở đây. Đây là lối đi duy nhất từ cung Chiêu Khánh sang tẩm cung của Đại vương, chỉ hôm nay mới thấy Vương gia đi một mình, nên nô tỳ bạo
gan cản bước Vương gia”.
“Bản vương
có việc quân cần xử lý gấp, không có thời gian để ý đến Lệ phi nương
nương”, Sở Bắc Tiệp ném một câu, rồi cất bước đi tiếp.
Cung nữ tuổi còn trẻ, nhưng vô cùng trung thành, bèn tiến về phía trước, ôm lấy chân Sở Bắc Tiệp, giọng gấp gáp: “Vương gia, chuyện này còn quan trọng hơn
việc quân nơi tiền tuyến, liên quan đến tương lai của vương tộc Đông
Lâm, cầu xin Vương gia gặp Lệ phi nương nương!”.
Sở Bắc Tiệp
đã gặp đủ loại người, nên giỏi phân biệt thị phi, thấy cung nữ này nói
năng chắc chắn, chẳng trốn tránh ánh nhìn của chàng, không giống người
đang nói lời dối trá. Lại nghĩ đến không khí kỳ lạ trong vương cung mấy
hôm nay, Sở Bắc Tiệp nhìn ánh lửa chập chờn ngoài tẩm cung Đại vương, hạ giọng: “Dẫn đường”.
Cung nữ vừa
kinh ngạc vừa vui mừng, sững sờ giây lát rồi mới nói thành lời: “Vâng”.
Cung nữ đứng lên, dẫn Sở Bắc Tiệp đi về phía cuối hành lang.
Vòng vèo hồi lâu trong đêm đen, Sở Bắc Tiệp biết đã đến hậu cung. Hồi nhỏ, chàng vẫn hay đến đây, lúc mới biết