
ngổn ngang trăm mối, Sở Bắc Tiệp trầm giọng: “Đệ về rồi”.
Hình như có
chút váng vất, Vương hậu khẽ nhắm mắt, giọng xa xăm: “Đại vương vẫn luôn chờ đệ, vào đi”, ánh mắt nhìn chăm chăm Sở Bắc Tiệp, rồi rời đi.
Dõi theo bóng dáng kiên cường của Vương hậu cho đến khi khuất sau bức tường, Sở Bắc Tiệp mới quay về cánh cửa gỗ đang mở.
Khẽ hít một hơi sâu, chàng giơ tay, đẩy cánh cửa.
Chàng bước
vào tẩm cung, cảm giác như bị chìm trong bóng tối vô tận. Đông Lâm vương bị bệnh, sợ ánh sáng, từng tấm rèm to nặng che hết khung cửa sổ rủ
thẳng xuống mặt đất. Khép cánh cửa gỗ, tẩm cung tối đen tựa màn đêm.
Nguồn sáng duy nhất phát ra từ ánh nến đang leo lét cháy.
Cung đình nguy nga lộng lẫy cũng có lúc u ám thâm trầm đến thế.
Sở Bắc Tiệp cất bước, dừng trước long sàng sơn son thiếp vàng.
“Vương huynh…”, chàng khẽ gọi, “Đệ đã về”.
“Về rồi à?”
Đông Lâm vương gầy đi nhiều, nhưng tinh thần vẫn tốt. Đông Lâm vương
nhìn chàng chăm chú, như muốn nhìn rõ từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt
đệ đệ mình. Hồi lâu, ánh mắt huynh trưởng lộ rõ vẻ hân hoan, như thể
cuối cùng cũng xác định được vương đệ đã trở về. Đại vương mỉm cười,
“Quả nhân biết, đệ nhất định sẽ về”.
Đông Lâm vương giơ tay ra, nắm chặt bàn tay quen cầm bảo kiếm của Sở Bắc Tiệp.
“Bệnh của vương huynh…”
“Không phải trọng bệnh, chỉ là mắt sợ ánh sáng, ngực thỉnh thoảng đau. Ta đang dùng thuốc của Hoắc Vũ Nam.”
Cảm nhận
được sức mạnh và sự kiên cường từ bàn tay huynh trưởng, trong lòng cũng
nhẹ nhõm vài phần, Sở Bắc Tiệp vén vạt áo, ngồi bên long sàng của Đông
Lâm vương, dịu giọng an ủi: “Vương huynh yên tâm dưỡng bệnh. Bọn đạo
chích nơi biên giới tuy đông, nhưng không so được với quân tinh nhuệ của Đông Lâm ta. Đợi đến ngày Bắc Tiệp khải hoàn, bệnh của vương huynh cũng khỏi từ lâu, vương huynh có thể lên thành lầu ngắm lá cờ khải hoàn của
Đông Lâm ta”, giọng nói tràn đầy ngạo mạn nhìn thiên hạ.
Ánh mắt Đông Lâm vương hiền hòa nhìn người huynh đệ cùng lớn lên với mình.
Đệ đệ chí tình chí nghĩa này sinh ra trong vương tộc chưa chắc đã là một việc hay.
“Quân địch
giờ mới đe dọa ngoài biên cương mà chưa hề xảy ra giao tranh. Thời cục
chưa ổn định, nếu Đông Lâm ta kinh hoàng thất thố, lập tức huy động đến
Trấn Bắc vương, chẳng phải sẽ khiến người đời chê cười sao? Vương đệ cứ ở lại vương cung vài ngày đã.”
Sở Bắc Tiệp
luôn biết cân nhắc cục diện chiến tranh, sắc mặt nghiêm trang: “Vương
huynh đừng coi thường liên quân này, Hà Hiệp không phải người chỉ có hư
danh. Theo đệ, vương huynh vẫn nên lập tức trao quyền, để đệ dẫn quân
tiến thẳng ra sa trường”.
Đông Lâm
vương biết Sở Bắc Tiệp vào sinh ra tử trên sa trường, hành động quyết
đoán, phản ứng thần tốc, lại vô cùng thận trọng, chỉ một tia sơ hở cũng
khiến đệ đệ nhìn ra manh mối.
Nếu cố tình trì hoãn, Sở Bắc Tiệp sẽ nghi ngờ ngay lập tức.
Nghĩ đến
huynh đệ tình sâu nghĩa nặng, tín nhiệm lẫn nhau, giờ phải dùng mưu kế
lừa gạt đệ đệ ở lại, Đông Lâm vương bỗng thấy lòng mình đắng ngắt, bèn
gật đầu: “Vương đệ nói rất có lý”.
Sở Bắc Tiệp
nắm rõ các vị tướng quân nơi tiền tuyến như lòng bàn tay, nếu dùng việc
quân để kéo dài thời gian, e là sẽ bị phát hiện ra ngay.
Đông Lâm
vương vừa suy nghĩ vừa nói: “Binh phù đang trong tay Tướng quân Lâm An,
quả nhân đã sai người khẩn cấp triệu hồi Lâm An từ tiền tuyến trở về,
muộn nhất là trưa ngày kia về đến. Đợi quả nhân thu hồi binh phù, sẽ lập tức giao cho đệ, để đệ dẫn binh xuất phát”.
Từ sau cuộc
binh biến, đây là lần đầu tiên Sở Bắc Tiệp đề cập với vương huynh về
binh quyền, không ngờ vương huynh lại chẳng chút đắn đo mà sảng khoái
giao ra binh quyền. Những ưu phiền lúc trước bỗng chốc không cánh mà
bay. Chàng đứng bật dậy, cam đoan: “Vương huynh yên tâm, không kẻ nào có thể xâm phạm dù chỉ một tấc đất của Đông Lâm ta”.
Lui ra khỏi
tẩm cung của Đại vương, Sở Bắc Tiệp đã thấy Sở Tại Nhiên đang đợi bên
ngoài, khuôn mặt thêm nét cười: “Lão thần đã nghe tiếng cười của Đại
vương vang lên trong tẩm cung. Vương gia trở về, Đại vương vô cùng vui
mừng”, Sở Tại Nhiên vừa dẫn đường vừa giải thích, “Đã một năm nay, Trấn
Bắc vương phủ của Vương gia không có người quét dọn, vì thế Đại vương đã sai người sắp xếp để Vương gia ở trong cung. Đây cũng là mong muốn của
trăm họ nơi thành đô, Vương gia ẩn cư cả năm nay, chúng dân đều hy vọng
được thấy Trấn Bắc vương hòa thuận với Đại vương”.
Đến cung
Chiêu Khánh gần như nằm chính giữa vương cung, Sở Tại Nhiên vỗ tay gọi
người, mười mấy thị vệ cùng cung nữ trong cung xuất hiện, hành lễ với Sở Bắc Tiệp.
Sở Tại Nhiên nói: “Lão thần đã sai người dọn dẹp điện này, rộng rãi thoải mái, bên
cạnh chính là vườn mai mà Vương gia vẫn thích du ngoạn”.
Ánh mắt sắc bén quét qua đám thị vệ, chẳng một khuôn mặt quen thuộc, chàng bình thản gật đầu: “Ta biết rồi”.
Sở Bắc Tiệp gật đầu chào Sở Tại Nhiên, rồi bước vào cửa lớn.
Vương cung
Đông Lâm là nơi Sở Bắc Tiệp lớn lên từ nhỏ, cho đến khi trưởng thành
được sắc phong là Trấn Bắc vương, chàng mới dựng Trấn Bắc vương phủ,
chuyển ra ngoài.
Cung nữ kiều diễm