Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329963

Bình chọn: 8.5.00/10/996 lượt.


trường, tung hoành ngang dọc. Chàng sẽ bảo vệ nàng, không cho phép bất

cứ ai lại gần Sính Đình của chàng, không để nàng phải chịu khổ.

Nhưng đại sự quốc gia liên tiếp gặp chuyện, tâm nguyện của một nữ nhi, dù là nữ nhi

chàng yêu thương nhất cũng không thể bì được. Sinh thần năm nào cũng có, huyết mạch của Đại vương có thể chỉ còn tia hy vọng này.

Sở Bắc Tiệp không biết, thị vệ chàng cử đi báo tin cho Sính Đình đã bị Vương hậu cử người chặn ngoài cung.

Sắc mặt

không được tốt, Vương hậu lặng lẽ bước vào tẩm cung của Đại vương, chậm

rãi hành lễ, rồi ngồi bên Đại vương, giơ tay ra hiệu cho những người

đứng cạnh lui ra.

“Sao sắc mặt Vương hậu lại thế kia?”

Đợi cho tả hữu lui hết, Đông Lâm vương mới lên tiếng, “Chẳng phải vương đệ đã lưu lại cung sao?”.

Vương hậu

đầu đội mũ phượng với những hạt trân châu, ngồi nghiêm trang ở đó, như

đang cất giấu nỗi phiền não vô hạn trong lòng, nhất thời không biết nên

nói gì.

Chỉ đến khi

đã cân nhắc ổn thỏa, Vương hậu mới lấy trong người ra một bức thư, đặt

trước mặt Đông Lâm vương, giọng khản đặc: “Thần thiếp vừa nhận được,

suýt chút nữa đã chuyển vào trong cung. Người nhận là Trấn Bắc vương.

Chắc Đại vương không thể đoán được người gửi là ai.”

Đông Lâm vương cầm bức thư lên, nhìn qua đã thấy vô cùng ngạc nhiên: “Thượng tướng quân Tắc Doãn của Bắc Mạc?”.

Dường như đang rất xúc động, Vương hậu cắn chặt môi, run rẩy: “Nội dung thực sự kinh hoàng, xin Đại vương đọc kỹ.”

Bức thư thật dài, Đông Lâm vương không dám chậm trễ, đọc từng chữ một, đến khi cháy

hết một tuần hương mới đọc đến dòng kết: Cầm đầu tội ác chính là Hà

Hiệp. Đông Lâm vương bỗng thấy đầu óc như nổ tung, không còn rõ mọi vật

trước mắt, bèn thở dài một hơi, gắng gượng ngồi vững trên ghế, nhìn ánh

mắt thảm thiết của Vương hậu, cố bình tĩnh hỏi: “Vương hậu thấy thế

nào?”.

“Thần thiếp

đã sai người biết rõ Tắc Doãn giám định bức thư này, đích thị là bút

tích của Tắc Doãn. Bên trên còn có ấn triện Tắc Doãn chuyên dùng, không

thể là giả.”

“Vốn chẳng có giao tình gì với vương đệ, hà cớ gì Tắc Doãn lại gửi tới vương đệ bức thư này?”.

“Dù thế nào, Tắc Doãn cũng không cần thiết dối trá trong việc này. Tắc Doãn vạch

trần âm mưu câu kết của Bắc Mạc vương với Hà Hiệp, đã là bất chấp mạo

hiểm bị Bắc Mạc vương trừng phạt.” Vương hậu nhìn chăm chăm vào các

đường nét trên khuôn mặt Đại vương, rồi nhắm mắt, không thể tiếp tục

kiềm chế đôi vai run rẩy, giọng thê thảm: “Hà Hiệp… Hài nhi đáng thương

của ta, là do Hà Hiệp…”.

Vương hậu gục đầu vào vai Đông Lâm vương, khóc thảm thiết.

Ánh mắt trĩu nặng đau đớn, Đông Lâm vương vỗ lưng ái thê, hạ giọng: “Thế có nghĩa

là, Bạch Sính Đình không phải hung thủ.” Ngừng một chút, Đại vương lại

hỏi, “Vương đệ đã biết chưa?”

Vương hậu

nghẹn ngào lắc đầu, hồi lâu mới khống chế được tình cảm của mình, hỏi:

“Nếu Bạch Sính Đình không phải hung thủ, thì việc Hà Hiệp sai người bắt

nàng ta đi nên xử trí thế nào?”.

Đông Lâm vương không đáp.

Chậm rãi

đứng lên, biểu cảm giằng xé, Đại vương quay người, xoay lưng về phía

Vương hậu, trầm giọng: “Bạch Sính Đình có phải hung thủ hay không thì

liên quan gì đến việc này? Chúng ta vì không muốn binh sĩ Đông Lâm đổ

máu vô ích, nên mới mang Sính Đình ra trao đổi với Hà Hiệp. Người của

vương tộc Đông Lâm chỉ có quốc hận, đâu có thù nhà.”

Vương hậu kính cẩn nhìn bóng lưng phu quân, bờ vai rộng chỉ tồn tại vì Đông Lâm, đủ để chống đỡ một phương trời.

“Thần thiếp

hiểu rồi”, Vương hậu gật đầu, “Dù Bạch Sính Đình có vô tội hay không,

việc quan trọng nhất hiện giờ là đẩy lui đại quân đang uy hiếp biên

cương. Đội binh mã của đối phương tối mai sẽ đến biệt viện ẩn cư. Trấn

Bắc vương vẫn không nghi ngờ gì, lại phải bảo vệ thai nhi trong bụng Lệ

phi, chắc không bỏ về giữa chừng.”

Nghĩ đến

việc phải giao dịch với Hà Hiệp, kẻ đã ra tay hãm hại hài nhi của mình,

lòng Vương hậu càng quặn đau. Đường đường là quốc mẫu, đâu phải việc

thường dân có thể đảm đương?

“Đúng rồi,

nói đến Lệ phi…”, Đông Lâm vương chau mày, “Tối qua ngự y bẩm báo, Lệ

phi nương nương bị kinh hãi, hài nhi có chút không ổn định.”

Vương hậu

thất kinh, vì muốn giữ chân Sở Bắc Tiệp mà Vương hậu phải tạo nguy hiểm

quanh Lệ phi, lại sai người dẫn đường chỉ lối, hướng Lệ phi cầu cứu Sở

Bắc Tiệp.

Lệ phi ngây

thơ không hiểu điều ẩn chứa bên trong, mới thật tình cầu cứu, làm động

lòng nhân vật tinh anh như Sở Bắc Tiệp, khiến chàng trúng kế. Nếu không

tạo ra nguy hiểm ảnh hưởng đến huyết mạch của vương tộc Đông Lâm, sao có thể giữ chân Sở Bắc Tiệp đang muốn quay về gặp Bạch Sính Đình lưu lại

trong cung?

Nhưng, hài

nhi trong bụng Lệ phi đích thị là cốt nhục quý báu của Đại vương, nếu vì lần kinh sợ này mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì làm thế nào cho

phải?

“Thai nhi

không ổn định? Đại vương đừng lo quá, hài nhi là cốt nhục của người, nên sẽ được liệt tổ liệt tông phù hộ. Thần thiếp xin lui…”

Tiếng bước chân hoảng loạn bỗng ngắt lời Vương hậu.

“Đại… Đại…

Đại vương!” Cung nữ cạnh Lệ phi luống cuống chạy vào, quỳ sụp xuống đất, vừa thở vừa bẩm


XtGem Forum catalog