
òng cũng yên tâm hơn, khẽ gật
đầu: “Ta từng tòng quân, đêm khuya tĩnh lặng, chim chóc bay tán loạn,
thông thường sẽ là dấu hiệu kẻ địch đang bí mật tiếp cận.”
Mạc Nhiên nở nụ cười, gật đầu: “Đúng thế. Ở trong quân lâu, nghe tiếng chim bay cũng phải cảnh giác. Có điều, Bạch cô nương không cần lo lắng, ở đây có Mạc
Nhiên cùng các cận vệ canh giữ. Đêm khuya gió lạnh, cô nương vẫn nên ngủ sớm thì hơn.”
Đang có việc cần xử lý, Mạc Nhiên an ủi đôi ba câu rồi cáo lui.
Túy Cúc che
miệng ngáp, uể oải nói: “Cô nương nghe Sở tướng quân nói rồi đó, không
cần lo lắng, Tướng quân còn lo lắng hơn cô nương nhiều. Gió lạnh quá,
Túy Cúc đóng cửa sổ nhé.”
Sính Đình
vốn ngủ không sâu, xảy ra việc như thế đã hoàn toàn tỉnh táo. Hai mắt
sáng ngời, nàng đâu chịu nằm xuống, cười đáp: “Trăng tròn mùa đông đẹp
nhất, chiếu xuống mặt tuyết sáng lung linh. Đắp thêm cái chăn sẽ không
lạnh.”
Túy Cúc lườm nàng một cái, biết cố khuyên cũng chẳng ích gì, đành thở dài bất lực,
“Rõ ràng một người thông minh, lanh lợi là thế, sao có lúc lại như hài
tử?” Nói rồi, Túy Cúc chui vào chăn, nằm cùng Sính Đình, ngó đầu ngắm
trăng.
“Vương gia cũng đến lúc trở về rồi?”, ánh mắt Sính Đình dịu dàng nhìn trăng, giọng xa xăm.
Túy Cúc cười khúc khích, xuýt xoa: “Túy Cúc cũng đoán trong lòng cô nương đang nghĩ
đến câu này, ai ngờ còn nói ra thành lời.” Túy Cúc vừa cười vừa nắm cổ
tay, bắt mạch cho Sính Đình, một lúc sau mới đặt tay nàng xuống, không
cười nữa, nói, “Tình ái quả thực hại người, Vương gia là bậc anh hùng uy vũ trong thiên hạ, cô nương vốn phong lưu khoáng đạt, nhưng hễ vướng
phải chữ tình, đều lo được lo mất, khiến người khác phải đau lòng”, rồi
lặng lẽ thở dài.
Sính Đình
quay người, chăm chú nhìn Túy Cúc: “Giờ ngươi cứ chê cười ta đi. Chỉ ai
vướng vào chữ tình mới biết hương vị của nó thế nào.” Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, như bị ánh trăng bàng bạc hút hồn, thích thú: Trăng đẹp quá,
nếu đánh đàn trên tuyết, tiếng đàn hòa với ánh trăng, thật đẹp biết
chừng nào.”
Túy Cúc lập
tức ngăn: “Đừng nghĩ nữa. Trời lạnh như vậy, cô nương còn muốn đánh đàn
trên tuyết sao? Chẳng biết nghĩ cho bản thân gì cả. Khó khăn lắm mới
tĩnh dưỡng được thế này, cô nương lại muốn giày vò mình ư?”
Biết Túy Cúc nói có lý, Sính Đình không nói gì thêm.
Đánh đàn dưới trăng hay thì hay thật, nhưng thiếu tri âm, sao gọi là thập toàn thập mỹ?
Nàng lặng lẽ ngắm sắc tuyết chìm đắm trong ánh trăng, chợt nhớ tới Hoa phủ ngày
trước, Sở Bắc Tiệp vì mộ tiếng đàn của nàng mà đến, nghe một khúc lại
muốn nghe thêm khúc nữa.
Lúc đó, chưa biết thân phận của Sở Bắc Tiệp, nhưng cũng đoán ra chàng dùng tên giả, nàng đã làm khó chàng.
“Công tử đến để nghe đàn, có việc cậy nhờ ta, tất phải thành tâm thành ý, khai báo tên thật.”
“Không lẽ tiểu thư lại không cầu bất cứ điều gì?”
“Ta cầu việc gì?”
“Thứ mà tiểu thư cầu, đương nhiên là một vị tri âm.”
Nàng vẫn nhớ tiếng cười thấp trầm đầy tự tin của Sở Bắc Tiệp.
Nam nhân điềm tĩnh dường ấy, cứ ngỡ thiên hạ này sẽ chẳng gì có thể khiến chàng cau mày.
Nay nghĩ lại mới biết, nàng không hề quên bất cứ cử chỉ, lời nói nào của chàng hôm
đó. Tất cả thời khắc nàng được ở bên chàng đều còn nguyên, chưa từng bị
lãng quên.
Điều không
ngờ là họ vẫn có được ngày hôm nay. Nếu đây là ân huệ của ông Trời, thì
quả thật ông Trời đối với nàng không bạc. Nàng đã mang trên mình một
sinh mạng, sinh mạng ấy sẽ lớn lên, ngoan ngoãn nằm trong bụng nàng.
Sính Đình
khẽ khàng ôm vùng bụng vẫn bằng phẳng của mình. Bụng nàng ấm áp, khiến
bàn tay và cả trái tim cũng ấm áp, dường như có dòng máu nóng đang chảy
trong sinh mạng nhỏ bé ấy, giống hệt như chàng, tràn đầy nhiệt huyết,
rất đỗi cao ngạo.
Nàng quay đầu, khẽ bảo: “Túy Cúc, cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn Túy Cúc vì điều gì?”
“Cảm ơn
ngươi đã đồng ý để ta được nói với Vương gia tin vui này”, ánh mắt nàng
dịu dàng, tựa như đang chìm trong giấc mộng, “Đó chắc là thời khắc xúc
động nhất đời ta.”
Sính Đình nhìn ra ngoài, phương Đông yên tĩnh, bức tường mờ mịt và những cành cây cổ thụ ngăn trở tầm nhìn của nàng.
Đó là đường về của Sở Bắc Tiệp.
Sắc trời dần sáng.
Tiếng khóc
vọng ra qua khe hở của cánh cửa khép chặt nơi tẩm cung Lệ phi, sức mạnh
như sấm rền, vang dội vào trái tim những người đã thức cả đêm.
“Sinh rồi?”, Đông Lâm vương đứng bật dậy từ chiếc ghế được kịp thời mang ra.
Ngự y đã bận rộn cả đêm, vội vã bước ra từ sau cánh cửa, sắc mặt nhợt nhạt, cố dốc
chút hơi sức cuối cùng hành lễ với Đông Lâm vương và Vương hậu, “Chúc
mừng Đại vương, chúc mừng Vương hậu nương nương, cuối cùng Lệ phi nương
nương cũng bình an sinh hạ.”
“Là trai hay gái?”, Vương hậu xen vào.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía ngự y.
“Bẩm Vương hậu nương nương, là tiểu công chúa.”
Khuôn mặt mọi người dường như đều trầm hẳn xuống.
Không phải vương tử.
Đông Lâm vẫn chưa có được một vị tân thái tử.
Ngự y cũng
biết đây chẳng phải tin tốt, khẽ bẩm báo: “Mẫu tử Lệ phi nương nương đều bình an. Đại vương có muốn vào thăm không?”. Ngự y ngước lên nhìn trộm
sắc mặt Đông Lâm vương.