
Mạc Nhiên cũng không khó coi như thế.
Thấy sắc mặt Mạc Nhiên, cả Sính Đình và Túy Cúc đều im bặt.
“Sao thế?”, sau giây phút im ắng, Sính Đình hỏi.
Vẻ trấn tĩnh của Mạc Nhiên ẩn chứa nỗi kinh hoàng, bất an mà người thường khó lòng
nhận ra. Không muốn Sính Đình lo lắng, Mạc Nhiên hít một hơi sâu, điều
chỉnh lại cảm giác lo lắng khi phát hiện thấy nguy hiểm, hạ giọng: “E đã có biến, chỗ này không thể ở lâu, cô nương hãy đi theo Mạc Nhiên.”
Đi vài bước, thấy không ai theo, Sính Đình và hai người kia vẫn đứng yên, Mạc Nhiên
quay lại, cau mày: “Thời gian không còn nhiều, đừng chần chừ nữa.”
Sính Đình
vẫn chẳng nhích chân, gió Bắc bỗng lạnh thấu xương. Nàng xoa hai tay vào nhau, nói với Mạc Nhiên: “Đi theo ta”, rồi quay người vào phòng.
Thấy Sính Đình hoàn toàn trấn tĩnh, Mạc Nhiên vô cùng ngạc nhiên, do dự giây lát rồi đi theo nàng.
Hồng Tường
và Túy Cúc đều biết xảy ra việc không hay, nhưng không hay đến cỡ nào
thì chẳng thể nghĩ ra. Thấy Sính Đình muốn nói chuyện riêng với Mạc
Nhiên, Túy Cúc kéo áo Hồng Tường, hai người ôm chiếc vò chưa được chôn
xuống đất vào phòng bên, lo lắng chờ đợi.
Sính Đình
vào phòng, ngồi xuống ghế. Không biết nàng nghĩ gì mà ánh mắt xa xăm.
Nàng bưng chén trà trên bàn lên, nhấp môi, thấy trà đã nguội bèn đặt
xuống, hạ giọng hỏi Mạc Nhiên: “Là người của Vương hậu?”.
Mạc Nhiên tiếp tục ngạc nhiên.
Sở Bắc Tiệp chưa từng hé lộ với Sính Đình việc Vương hậu cử cao thủ mai phục gần đây.
Hắn nhìn Sính Đình.
Sính Đình
cười chua xót: “Ta hoàn toàn có thể đoán ra. Mối thù cốt nhục đâu dễ
quên. Vương gia không cho ta rời khỏi chỗ này nửa bước, một mình lên
đường, để lại tất cả cận vệ đã đành, ngay cả Mạc Nhiên cũng không cho
theo. Đông Lâm rộng lớn như vậy, người dám đối đầu với Vương gia, lại
mang thù với ta, còn có thể là ai? Nói xem, tình hình tồi tệ đến mức
nào?”.
Nói xong câu này, vẻ uể oải của Sính Đình đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt đen sáng
ngời trí tuệ, khiến người ta nhớ ra rằng, ở Bắc Mạc, nàng đường đường là chủ soái, quyết định sự tồn vong của cả một quốc gia.
Nhìn chăm
chăm khuôn mặt thanh tú của Sính Đình, Mạc Nhiên quyết định sẽ hoàn toàn thẳng thắn, hạ giọng: “Tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn. Mười thị vệ đêm qua phái đi xem xét tình hình trong rừng, không một người trở về.
Đợi đến sáng nay, cảm thấy bất an, Mạc Nhiên lại cử người đến nơi ẩn nấp hàng ngày của các cao thủ Vương hậu phái đến, xem họ có gì khác
thường…”.
“Những thị
vệ ấy chắc chắn cũng không về?”, Sính Đình lãnh đạm cắt ngang, cau mày
đáp, “Có nghĩa là ngọn núi này đã bị bao vây. Trong tay Vương hậu có
nhiều binh mã đến thế sao?”.
“Bạch cô
nương, tình hình nguy cấp, cô nương hãy lập tức theo Mạc Nhiên về sau
núi”, Mạc Nhiên lo lắng, “Sau núi có chỗ ẩn nấp do Vương gia chuẩn bị,
đề phòng có việc không hay, người bình thường sẽ không thể tìm thấy. Giờ mục tiêu biệt viện đã quá rõ ràng.”
Sính Đình
ngó qua Mạc Nhiên, ý tứ sâu xa: “Ở đây chỉ có một đội thị vệ, dù thêm
Tướng quân cũng chẳng ngăn nổi binh mã đang bao vây ngọn núi này. Thực
lực hai bên khác nhau như vậy, sao họ vẫn chưa ra mặt?”.
Mạc Nhiên
cúi đầu suy nghĩ, bỗng ngẩng lên, hỏi với vẻ không thể tin: “Lẽ nào
chúng đã tìm ra chỗ ẩn nấp sau núi? Chỉ đợi ta chui đầu vào rọ?”. Đối
thủ lợi hại như thế, lại có lực lượng hùng hậu, ta phải làm sao? Nghĩ
đến đây, hai đầu lông mày của Mạc Nhiên càng chau.
Không trả
lời câu hỏi, Sính Đình đứng dậy, vén rèm, tựa cửa nhìn sắc trời, hỏi:
“Trong biệt viện nuôi bao nhiêu bồ câu đưa thư?”.
“Tất cả mười lăm con”, Mạc Nhiên hỏi, “Sao thế?”.
“Thả hết ra, dọc theo tường biệt viện, bốn phương tám hướng, hướng nào cũng thả.”
Giọng nói lãnh đạm, nhưng rất có trọng lượng. Mạc Nhiên cứ thế nghe theo, đáp: “Mạc Nhiên sẽ làm ngay.”
Thấy Mạc
Nhiên vội vã rời đi, Túy Cúc bưng trà nóng vào trong. Sính Đình đang
đứng bên cửa, ngẩng đầu nhìn trời. Sáng nay bận rộn với vò hoa mai, nàng chưa kịp búi tóc, mái tóc đen xõa dài trên lưng, khuôn mặt bi thương,
nhìn xa xăm. Túy Cúc nhất thời hoảng loạn, giơ tay ra kéo Sính Đình,
gọi: “Bạch cô nương?”.
Sính Đình
sực tỉnh, quay lại nhìn Túy Cúc: “Là ngươi ư?”. Nàng mỉm cười buồn bã,
“Hình như chỉ cần tiếp tục sống thì sẽ mãi mãi chẳng có lấy một ngày yên ổn, nghĩ cũng chán. Ngoài này lạnh, chúng ta vào phòng uống trà nóng
đi.” Nói rồi nàng quay người, bước vào phòng.
Túy Cúc bưng trà vào theo, đưa cho Sính Đình một chén, rồi tự mình lấy một chén cầm
trong tay. Nhìn thần sắc Sính Đình, Túy Cúc không thể đoán ra nguyên do, bèn lựa lời thăm dò: “Dù xảy ra chuyện gì không hay, cũng đã có Mạc
Nhiên. Nơi này là Trấn Bắc vương phủ, chẳng lẽ lại có kẻ không sợ chết
mà xông vào?”.
Biết Túy Cúc thông minh nhanh nhẹn, giỏi y thuật, nhưng suy nghĩ vẫn rất ngây thơ,
Sính Đinh cúi đầu nhấp ngụm trà, giọng chậm rãi: “Vì đây là Trấn Bắc
vương phủ, nên càng phải lo lắng. Dám đến nơi này sinh sự, há chẳng phải tay vừa? Nếu chuyện Vương gia đột ngột rời khỏi đây cũng là một mắt
xích trong mưu lược, thì sự việc cực kỳ gay go. Ta chỉ lo…”. Nàng