
ống.
Vốn cứng rắn là thế, gặp phải ánh mắt của Sở Bắc Tiệp, Đông Lâm vương cũng phải sững sờ, quay đi chỗ khác.
Cảm nhận được ánh mắt trốn tránh của vương huynh, cả người Sở Bắc Tiệp cứng đờ.
Trái tim nặng nề rơi xuống tận cùng của vực thẳm tối đen.
Mồng Sáu…
“Sinh thần của Vương gia, chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Giọng nói thánh thót vang bên tai, nhất cử nhất động của Sính Đình đều trong đáy mắt, đáy lòng chàng.
Mồng Sáu, chàng đã hứa với nàng.
Lòng rối như tơ vò. Nhưng lòng càng rối, đầu càng bình tĩnh.
Trong thoáng chốc, khuôn mặt Sở Bắc Tiệp sáng lên sự quyết đoán, cầm chắc bảo kiếm trong tay, quay người bước đi.
Đám thị vệ
giương giáo vây quanh Sở Bắc Tiệp thấy chàng đi khỏi trung đình như thần thánh hạ phàm, không giận mà uy, hết thảy đều sững sờ, chẳng biết có
nên ngăn lại không. Mũi kiếm hướng xuống đất, Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu bước đi, mặc kệ mũi giáo nhọn chĩa vào mình. Chàng vẫn ưỡn ngực đi, dường
như những mũi thương kia có đâm vào ngực cũng chẳng ngăn nổi bước tiến
của chàng.
Ánh mắt chàng mênh mang như biển cả, sâu thẳm không thấy đáy. Phong ba bão táp đã thực sự bắt đầu!
Không ai dám nhìn vào ánh mắt ấy, cũng như chống lại mũi kiếm của chàng.
Ai chưa từng nghe đến uy danh của Trấn Bắc vương? Đám thị vệ bị khí thế của chàng lấn áp, giáo mác lùi hết ra sau.
“Để Vương gia đi.” Thanh âm thấp trầm của Đông Lâm vương vang lên phía sau.
Thị vệ như được đại xá, vội vàng nhường bước.
Mũ phượng trên đầu khẽ rung, giọng Vương hậu run rẩy: “Đại vương!”.
“Vương hậu
muốn quả nhân giết vương đệ, hay muốn vương đệ giết hết thị vệ ở đây?”
Đông Lâm vương đứng thẳng như mũi thương, ánh mắt dõi theo dáng hình
kiên nghị có thể chống nổi cả một phương trời của Sở Bắc Tiệp, nặng nề
thở dài, “Để vương đệ đi. Biệt viện ẩn cư chắc đã tan hoang, dù giờ đệ
ấy có trở về cũng chẳng kịp nữa rồi.”
Vắng bóng Sở Bắc Tiệp, trung đình đã không còn vẻ lẫm liệt lúc trước, nhưng không
khí rất đỗi nặng nề, chẳng ai dám cử động, đến hài nhi vừa ra đời cũng
như cảm nhận được nỗi đau khổ đang âm thầm bủa vây của quốc nạn trước
mắt, không dám khóc to.
Đông Lâm vương nhìn lên bầu trời đang dần sáng rõ, ánh mắt của bậc đế vương ẩn giấu lo âu và than thở.
Tiếng bước
chân phá vỡ không khí im ắng đến ngạt thở, lão thừa tướng Sở Tại Nhiên
loạng choạng nhào vào, quỳ xuống bẩm báo: “Đại vương, Trấn Bắc vương đi
thẳng ra cổng cung, gọi mười hai vị tướng lĩnh trẻ tuổi, dùng binh phù
điều động hai đội kỵ binh tinh nhuệ của quân cấm thành, tất cả ba ngàn
binh mã, xuất phát từ cổng phía tây!”.
“Cứ để vương đệ đi.” Ánh mắt Đông Lâm vương không còn xa xăm, thần sắc đã khôi phục, ung dung bước xuống, dịu dàng nói, “Không trải qua nỗi thống khổ cắt da cắt thịt, sao có thể trở thành đại vương tương lai của Đông Lâm?”.
Bắc Tiệp, hãy đi để tận mắt chứng kiến biệt viện ẩn cư của mình đã thành phế tích.
Hy vọng hỏa diệm đốt chát cả chân trời kia cũng sẽ thiêu rụi tia tư tình cuối cùng từ đáy lòng đệ.
Bậc đế vương, muốn có quốc, không thể có gia.
Đám binh sĩ dàn trận sẵn sàn nghênh địch,
các thị nữ nín thở chờ đợi. Biệt viện ẩn cư to rộng là thế, vậy mà chỉ
trong một ngày đã trở nên lặng lẽ, thiếu cả tiếng kêu quen thuộc của bồ
câu đưa thư, yên tĩnh đến chết chóc.
Không ai dám ho to, không ai dám lớn tiếng, bước chân đi cũng thật khẽ khàng. Họ sợ
rằng chỉ một tiếng động thôi cũng khiến quân địch đang bao vây tứ phía
ập vào tấn công.
Lần đầu tiên Sính Đình ngồi trong thư phòng của Sở Bắc Tiệp.
Khẽ lật xem
chồng công văn trên bàn, bên trên có lời phúc đáp của Sở Bắc Tiệp. Những công văn về việc quân chậm trễ, trì hoãn… lời phê lạnh lùng đến sởn gai ốc. Các công văn liên quan tới quốc kế dân sinh, lời phúc đáp hồn hậu
chất phác.
Thỉnh thoảng lại có một, hai trang riêng biệt, hình như là bài thơ Sở Bắc Tiệp viết
từ trước, nét chữ quen thuộc, vững vàng mà phóng khoáng như chính con
người chàng.
Dưới cùng
chồng công văn là một góc trắng tinh, không biết thứ gì đã bị chủ nhân
cẩn thận che đi. Sính Đình rút ra, nhìn kỹ, hóa ra là bức họa được vẽ vô cùng tinh tế.
Bức họa sống động như thật, nét vẽ đậm nhạt cực kỳ vừa mắt.
Có cây, có
hồ, có tuyết, có đàn, và cả một người đang đánh đàn mặc chiếc váy màu
xanh nhạt, gió thổi lòa xòa vài sợi tóc đen, nụ cười tươi như hoa.
Nụ cười thật đẹp, đến nỗi Sính Đình cũng phải nao lòng.
Nàng ngây ra ngắm bức vẽ, hồi lâu mới có thể rời mắt.
“Bạch cô
nương, trên bàn đều là công văn từ trước và một số thứ khác của Vương
gia. Bản đồ cùng tấu báo gần đây nhất mà cô nương cần, Mạc Nhiên đã mang hết tới.”
Nghe giọng
Mạc Nhiên, tâm hồn đang phiêu dạt khắp bốn biển của Sính Đình bỗng như
sực tỉnh. Định đặt bức vẽ về chỗ cũ, nhưng lại thôi, nàng cắn răng, cất
vào lòng mình.
Nàng ngẩng lên, Mạc Nhiên đang ôm đống đồ bước vào.
“Đây là bức thư Đại vương lệnh cho Vương gia trở về thành đô.” Mạc Nhiên trải bức mật tín đính tua vàng lên mặt bàn.
Sính Đình
đọc kỹ từng chữ một, vừa đọc vừa nói: “Vân Thường và Bắc Mạc liên quân?
Tắc Doãn đã quy ẩn, thống soái Bắc Mạc