
cúi
đầu xoa bụng, rồi nhìn về phía Túy Cúc.
Bị ánh mắt
nhìn thấu tâm can người khác của Sính Đình rọi tới, Túy Cúc thực sự chấn động, trầm giọng: “Việc này Túy Cúc chưa từng nói với ai. Ngay cả Vương gia còn chưa biết, thì Túy Cúc dám nói với ai chứ?”.
Sính Đình gật đầu, thở dài: “Hy vọng mọi chuyện không quá tồi tệ như ta dự liệu.”
Lại có người vén tấm rèm, gió lạnh ùa vào cùng Mạc Nhiên.
Hai người ngẩng lên nhìn, sắc mặt Mạc Nhiên còn xấu hơn lúc trước.
“Thả hết
chim đưa thư, bay chưa được bao xa đều bị tên bắn chết sạch”, giọng Mạc
Nhiên vô cùng lo lắng, “Mười lăm con chim, không con nào thoát chết. Bốn phương tám hướng của biệt viện đều đã bị vây kín rồi.”
Giờ mới biết đang xảy ra chuyện gì, Túy Cúc hét lên một tiếng, hai mắt trợn trừng.
Suy nghĩ
giây lát, Mạc Nhiên cắn răng nói: “Cô nương hãy đưa ra Thần uy bảo kiếm
Vương gia để lại, để Mạc Nhiên sai người vượt vòng vây, về phía nam hai
mươi dặm là doanh trại Long Hổ, nhất định Thần Mâu tướng quân sẽ đưa
quân đến cứu.”
Sính Đình quay người, ánh mắt nhìn về phía Thần uy bảo kiếm treo trên vách,
Đó là thanh kiếm Sở Bắc Tiệp để lại trước lúc rời đi.
Bàn tay
chàng nóng hổi nắm chặt bàn tay nàng, nói với nàng rằng: “Ta để lại Mạc
Nhiên và các cận vệ bảo vệ nàng. Nhỡ chăng… nhỡ chăng xảy ra chuyện gì
mà ta không lường được, nàng hãy lập tức sai người mang thanh bảo kiếm
này đến doanh trại Long Hổ cách đây hai mươi dặm về phía nam, cầu cứu sự giúp đỡ của Đại tướng quân Thần Mâu. Thần Mâu sẽ nhận ra kiếm của ta.”
Lời dặn vẫn văng vẳng bên tai.
Thanh kiếm cán nạm đá quý đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người đang treo trên vách.
Sính Đình vừa muốn mỉm cười, vừa muốn khóc.
Sở Bắc Tiệp đã vì nàng mà sắp xếp mọi việc, nhưng lại lơ là một điểm quan trọng nhất.
Sao có thể trách chàng, chắc chàng cũng không thể ngờ việc lại đến nước này.
Sính Đình bước tới, lặng lẽ lấy thanh Thần uy bảo kiếm xuống, ngón tay nõn nà vuốt trên thân kiếm.
Cầu viện như cứu hỏa, thấy nàng không nỡ, Mạc Nhiên đành lên tiếng: “Chỉ thanh bảo
kiếm này mới có thể làm tín vật của Vương gia, và điều động được binh mã của doanh trại Long Hổ. Cầu viện xong sẽ lập tức trả cho cô nương.”
Mạc Nhiên tiến lên phía trước, hai tay nhận lấy Thần uy bảo kiếm, nhưng thấy Sính Đình tránh đi thì vô cùng ngạc nhiên.
Bạch Sính Đình trước nay vẫn coi trọng đại cục, thông tuệ hơn người, sao đến thời khắc sinh tử lại khó xử như vậy?
Quân địch ở ngay trước mắt, sinh tử cận kề, nghĩ đến đội quân đang bao vây ngoài biệt viện, lòng Mạc Nhiên chùng xuống.
Sính Đình ôm thanh kiếm trong lòng, ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mạc Nhiên,
hỏi với giọng vô cùng quả quyết nghiêm nghị, “Đội quân bao vây biệt viện ẩn cư của Trấn Bắc vương như vậy, lẽ nào Đông Lâm vương lại không
biết?”.
Như có tiếng sấm ngang tai, sắc mặt Mạc Nhiên trắng bệch.
Không phải Vương hậu âm thầm hành động, mà là Đại vương cho phép?
Nếu cả Đại vương cũng nằm trong kế hoạch này, họ còn đâu cơ hội?
Sính Đình
hỏi: “Phong tỏa cả một ngọn núi chẳng phải chuyện nhỏ. Chúng ta không
biết vì chúng ta bị vây ở giữa, cũng bởi đối phương cố ý giấu chúng ta,
nhưng dân chúng qua đường chắc chắn biết rõ. Doanh trại Long Hổ cách đây hai mươi dặm sao có thể không biết?”.
Những câu nói liên tiếp khiến Mạc Nhiên sững sờ, không đáp nổi một lời.
Mà thực ra, Mạc Nhiên cũng chẳng cần phải trả lời câu hỏi ấy.
Giống như tờ giấy mỏng, sau khi bóc đi, tất cả sẽ phơi bày.
Sở Bắc Tiệp
đề phòng mọi lẽ, phòng kẻ địch, phòng vương tẩu nhưng không hề đề phòng
ca ca mình, người đường đường là vua một nước, là Đông Lâm vương hiển
hách.
Cốt nhục liền tim.
Vị đại ca vốn hiểu Sở Bắc Tiệp nhất, vị đại ca vốn biết rõ nữ tử này đối với chàng quý báu đến chừng nào, lại…
Túy Cúc nín thở.
Sính Đình cúi đầu, chăm chú nhìn Thần uy bảo kiếm trong lòng. Hơi ấm của Sở Bắc Tiệp như vẫn còn đây.
“Doanh trại
Long Hổ, nếu không bị vương lệnh điều chuyển đi nơi khác thì cũng đã đổi đại tướng. Ta cử người liều chết cầu viện cũng chẳng ích gì.” Lãnh đạm
phán đoán, Sính Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng hỏi, “Hôm nay mồng
mấy?”.
Túy Cúc khẽ đáp: “Mồng Bốn.”
Trời đã quá trưa.
“Mồng Bốn?”, nàng nở nụ cười, “Vậy còn hai ngày nữa”. Sính Đình quay lại, nhìn Mạc
Nhiên: “Ta cần bản đồ địa hình nơi đây, tất cả bản tấu chương gần đây
nhất, số lượng thị vệ có thể điều động, võ công cao thấp và sở trường
của từng người, nguồn nước uống, nguồn thực phẩm, cả tình hình của người phụ trách thu mua và tình hình chúng dân thường lên núi săn bắn, chặt
củi…”
Dặn dò liền
một hơi, Sính Đình thở khẽ ra, giọng lãnh đạm: “Đội quân hùng mạnh chỉ
bao vây mà chẳng tấn công, rõ là có ý dụ hàng. Đây không phải thái độ
của Đông Lâm vương, mà giống một cố nhân nào đó, có thể là ai?”.
Sính Đình suy nghĩ, hàng mày chau lại, nhưng ánh mắt dần trở nên kiên định.
Thành đô Đông Lâm.
Ánh mặt trời xua tan đêm đen, mang theo những tia nắng hiền hòa màu vàng cam bao
trùm lên vương cung Đông Lâm, càng khiến cả vương cung thêm nặng nề u ám trong nắng mai.
Đông Lâm
vương nắm ta