
“Được.” Đông Lâm vương gật đầu, bỏ lại Vương hậu, hàng mày cau lại cả đêm giờ mới
giãn ra, “Lệ phi cũng vất vả rồi”. Bất chợt, ánh mắt của Đông Lâm vương
quay lại phía sau, dừng ở đệ đệ của mình.
“Chúc mừng
vương huynh.” Sở Bắc Tiệp bước tới, trịnh trọng hành lễ, sau đó đứng
thẳng dậy, “Chiến sự nơi tiền tuyến đã cận kề, không thể chậm trễ. Đệ sẽ về cung lấy binh phù rồi lập tức xuất phát, không quay lại từ biệt
vương huynh nữa. Đợi đến khi khải hoàn, đệ sẽ cùng vương huynh uống chén rượu mừng.”
Đông Lâm vương ngạc nhiên: “Vương đệ gấp gáp quá. Chủ soái xuất phát, ít nhất cũng để quả nhân ra đầu thành tiễn biệt.”
Sở Bắc Tiệp
trầm giọng đáp: “Việc quân khẩn cấp, giờ không phải lúc cho những lễ
nghi rắc rối.” Tuy nói với Đông Lâm vương, nhưng đôi mắt đen của Sở Bắc
Tiệp lại hướng về phía Vương hậu, chú ý từng thay đổi trên khuôn mặt đó.
Lòng thầm
kinh hãi, nhưng ngoài mặt Vương hậu vẫn tỏ ra bình tĩnh nói với Đông Lâm vương: “Đại vương, Trấn Bắc vương nói có lý. Việc quân nguy cấp, Trấn
Bắc vương đã ở lại trong cung mấy ngày rồi, các tướng sĩ nơi biên cương
cũng đang nóng lòng chờ chủ soái.”
Đông Lâm
vương quay về phía Vương hậu, ánh mắt quét qua ái thê, thuận nước đẩy
thuyền: “Vậy vương đệ hãy xuất phát, đi đường cẩn thận. Quả nhân sẽ thết sẵn yến tiệc, đợi đệ khải hoàn.”
Trấn Bắc vương đáp một tiếng, rồi quay người lùi đi, bước chân uy vũ.
Đợi bóng
dáng hiên ngang kia khuất sau hành lang, Vương hậu lập tức vẫy tay, ra
hiệu cho tổng quản thị vệ Đổng Chính vừa nhậm chức: “Lập tức sai người
phong tỏa cung Chiêu Khánh. Đã chuẩn bị đủ những điều ta nói chưa?”.
“Bẩm Vương
hậu nương nương, đã chuẩn bị chu toàn. Cung tên đều đã đổi sang loại
dùng khi tập trận, bên trên có tẩm thuốc mê, bắn vào người không sâu quá nửa tấc. Thị vệ bên đó cũng chẳng người nào quen thuộc với Vương gia.”
“Được.” Vương hậu gật đầu, ngước mắt nhìn Đông Lâm vương bên cạnh, vẻ đầy kiên định, trầm giọng, “Đi đi.”
“Tuân lệnh!”
Trời đã sáng rõ, gió Bắc thét gào, may mắn là mặt trời đã xuất hiện sau tầng mây, tiết trời cũng ấm áp hơn vài phần.
Đã hái được
đầy một vò hoa mai, sáng nay vừa dậy, Sính Đình cho thêm rượu Thiệu
Hưng, đường trắng, muối thô, cuống cải thảo, cười nói: “Thêm chút ngũ
hương thảo[1'> có lẽ sẽ tốt hơn.”
[1'> Ngũ hương thảo là một loài thực vật có hoa, thuộc họ Hoa môi.
“Để nô tỳ đi lấy.” Hồng Tường hứng khởi qua nhà bếp lấy, thấy Sính Đình bận rộn thế
thì đứng cạnh xuýt xoa, “Cầu kỳ như vậy, chắc ngon lắm. Cô nương chuẩn
bị để đón Vương gia về ư?”.
Hiểu ngay ý tứ của Hồng Tường, Túy Cúc lườm nha đầu ấy một cái, mỉm cười: “Đến khi làm xong, ngươi cũng được nếm một chút.”
Hồng Tường mừng quá, cao hứng vỗ tay, lại hỏi: “Cô nương có cần giúp gì nữa không?”
Hôm qua Sính Đình ngắm trăng cả đêm, tinh thần thoải mái vô cùng. Nàng không khách
khí, nói với Hồng Tường: “Ngươi ra góc vườn quét lớp tuyết, rồi đào một
hốc nhỏ trên lớp bùn. Lớp đất bùn dưới tuyết mang hương thơm thanh đạm
rất khác lạ. Chúng ta sẽ chôn vò xuống bùn, rồi hun lửa nửa canh giờ, để hương bùn thấm vào trong. Khi Vương gia về, cũng là lúc mở vò Tố hương
bán vận này.”
Túy Cúc ngẩn ngơ: “Tố Hương bán vận? Ngay cả cái tên cũng phải vắt óc mà ngẫm. Tấm
lòng ấy thật hiếm có, người được nếm món này quả có phúc.”
Sính Đình
thật đau đầu, từ khi thân quen đến giờ, Túy Cúc luôn tìm cơ hội để trêu
chọc nàng. Khẽ lườm Túy Cúc, khuôn mặt Sính Đình thoáng vẻ e thẹn.
Khoảnh khắc động lòng người khiến mọi thứ trước mắt Túy Cúc cũng như
bừng sáng.
Hồng Tường nhận lệnh, cầm chổi ra cửa.
Thấy Sính
Đình bê chiếc vò không hề nhẹ lên, eo dùng sức, chân lảo đảo, Túy Cúc
hốt hoảng hét một tiếng, vội vàng qua đỡ lấy, làu bàu: “Thêm vài lần thế này, chắc Túy Cúc sợ quá mà đổ bệnh mất”, rồi tự tay bê vò ra.
Hồng Tường đã quét sạch một góc tuyết, đang cầm xẻng đào đất, đào mãi mới được cái hố bé xíu..
Túy Cúc xắn
tay áo, nói: “Để ta thử xem.” Cầm lấy xẻng, loay hoay hồi lâu, mồ hôi
ướt đầm mà vẫn chưa đào được thêm, Túy Cúc tức giận kêu ca, “Đất bùn này rắn thật đấy, không lẽ dưới đấy là đá?”.
Sính Đình
đứng một bên, xoa tay xem hai người bận rộn, thấy họ không ngớt cằn nhằn bèn bật cười: “Nhìn qua cũng biết, các ngươi chưa làm việc nặng bao
giờ. Trời đông, đất đóng băng tất nhiên khó đào. Xem ra, chúng ta không
đủ sức, phải nhờ một thị vệ đến giúp.”
“Chuyện này đơn giản, nô tỳ đi tìm.” Vẫn hay qua lại với đám thị vệ, Hồng Tường nhận ngay việc này.
Đang định đi, nha đầu bỗng bị Túy Cúc túm lại: “Đừng tìm nữa. Có người đang đến kia rồi.”
Ba người cùng nhìn ra phía cổng vườn, quả nhiên một bóng người đang bước tới, hình như là Mạc Nhiên. Họ cùng ngóng cổ đợi.
“Sở tướng
quân…” Mạc Nhiên vừa bước vào cổng vườn, Hồng Tường đã hí hửng cất
tiếng, nhưng gọi được một nửa bỗng im bặt, vội vàng đưa tay bịt miệng.
Người đến đúng là Sở Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên vẫn mặc y phục hôm qua, lưng đeo kiếm, thoạt nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, song sắc mặt lại khó coi muôn phần.
Dù phát hiện ra quân địch đang đổ bộ sát biên cương, sắc mặt