
chắc chỉ có hai người Nhược Hàn,
Thân Vinh. Theo ta, cơ hội của Nhược Hàn lớn hơn một chút. Còn Vân
Thường…”. Cái tên quen thuộc đập vào mắt, nàng bỗng thấy hoa mắt chóng
mặt, vội vàng chớp mắt rồi định thần lại, nhìn kỹ, vẫn cái tên quen
thuộc đâm vào tim nàng, rõ ràng in trên tấm lụa.
Cơn đau dữ dội như có vật gì đâm thẳng vào tim.
Sắc mặt
trắng bệch, Sính Đình chậm rãi ngồi xuống ghế, vẻ không thể tin: “Hà
Hiệp đang bị Quy Lạc vương truy lùng, sao có thể thống lĩnh binh mã Vân
Thường đến uy hiếp biên cương Đông Lâm?”.
Mạc Nhiên
bối rối giải thích: “Hà Hiệp đã lấy công chúa Diệu Thiên, trở thành phò
mã, nắm giữ binh quyền của Vân Thường. Tin ấy khắp thiên hạ đều biết,
chỉ nơi biệt viện này… Vương gia nói, Bạch cô nương và Hà Hiệp đã chẳng
còn liên quan, nên cô nương không nhất thiết phải biết”.
Mạc Nhiên nhìn Sính Đình, sắc mặt nàng trắng tựa tuyết.
Hóa ra là vậy.
Hà Hiệp đã thành thân.
Thê tử của Hà Hiệp chính là Vân Thường công chúa.
Hà Hiệp đã lợi dụng hôn sự của mình để mưu cầu món vốn liếng hùng hậu.
Hóa ra, Hà Hiệp vẫn chẳng chịu buông tha nàng.
Hoặc, không chịu buông tha Sở Bắc Tiệp.
Tất thảy đã bị vạch trần cùng niềm đau và sự ưu tư sâu sắc, dù thông minh đến mấy cũng không thể tháo gỡ khúc mắc này.
Sính Đình im lặng cuộn bức thư của Đông Lâm vương lại, đặt sang một bên, khẽ bảo:
“Trận chiến nơi biên cương sẽ không xảy ra đâu”.
Mạc Nhiên kinh ngạc: “Cô nương sao biết được?”.
Sính Đình khẽ lắc đầu: “Bởi Hà Hiệp đã đến đây rồi. Chủ soái không có ở sa trường, chiến trận sao có thể xảy ra?”.
Mạc Nhiên biến sắc, trầm giọng: “Đây là vùng đất của Đông Lâm, Hà Hiệp tới tận nơi này, há chẳng phải Đông Lâm đại bại hay sao?”
“Làm gì có
chuyện thắng bại. Chẳng qua chỉ là một giao dịch thuận mua vừa bán.
Không được sự cho phép của Đông Lâm vương, Hà Hiệp sao dám đem quân bao
vây biệt viện?”, Sính Đình cười chua chát, lảo đảo đứng dậy.
Đối thủ chính là Hà Hiệp.
Danh tướng
đương thời ngang sức ngang tài với Sở Bắc Tiệp. Khi trước vì có Hà Hiệp, Đông Lâm mới không dám dồn dập tấn công Quy Lạc, Sở Bắc Tiệp mới phải
hao tâm tổn sức dùng kế ly gián vương phủ Kính An và Quy Lạc vương, ép
Hà Hiệp rời khỏi Quy Lạc.
Vốn là người suy tính tỉ mỉ, chắc chắn Hà Hiệp đã giăng kín thiên la địa võng trước
khi động thủ, đến lúc kẻ thù rơi vào vòng vây mà vẫn chẳng hay biết, mới phát động trận tấn công cuối cùng, không cho đối thủ bất cứ cơ may chạy thoát nào.
Thủ đoạn ấy, nay lại sử dụng với Bạch Sính Đình.
Sính Đình
thấy lòng đắng nghét, hận rằng không thể khóc to một trận, khóe môi
thoáng nụ cười lạnh lùng: “Mạc Nhiên hãy mang hết bản đồ và những thứ
này đi, không cần xem nữa. Nếu thế lực ngang bằng, chúng ta vẫn còn có
cơ sống sót. Nhưng, tình hình này, chúng ta đã chẳng thể giành phần
thắng”.
Đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Mạc Nhiên, giọng trấn tĩnh: “Tuy không giành phần thắng, nhưng chưa chắc sẽ thua”.
Mặc kệ Mạc Nhiên vẫn đang mơ hồ, Sính Đình bước ra khỏi thư phòng, đi xuống bậc thềm.
Nàng bước
nhanh về phía cổng lớn của biệt viện, được nửa đường bỗng thấy chậm dần, suy nghĩ giây lát, dường như đã thay đổi ý định, lại quay về tiểu viện
của mình.
Đang lo lắng chờ đợi, thấy Sính Đình đi tới, Túy Cúc và Hồng Tường vội vàng ra đón, nhưng không biết phải nói gì.
Sính Đình
nhìn họ, biết dù hai người không hề nói ra, song trong lòng vô cùng lo
lắng. Cũng chẳng có thời gian an ủi, nàng hỏi: “Ở đây ai có váy màu đỏ
thẫm?”.
“Nô tỳ có một cái”, Hồng Tường đáp.
“Mau mang ra đây.” Sính Đình vào phòng, tìm lược, thả tóc, chải thật kỹ, cho tới khi mái tóc thẳng dài đổ xuống như thác nước màu đen.
“Để Túy Cúc giúp.” Thấy nàng chải tóc, Túy Cúc bước tới định cầm lấy lược.
Sính Đình lắc đầu: “Cứ để ta”.
Nàng soi
gương, chia tóc thành hai phần, cuộn vào ngón tay thành từng vòng rồi
quấn lên, chẳng mấy chốc đã kết thành đóa hoa tóc.
Ngắm kỹ hai bên trong gương, Sính Đình lắc đầu không hài lòng, lại buông tay, cho tóc xõa xuống.
Hồng Tường tìm thấy cái váy màu đỏ thẫm, mang đến đưa cho Sính Đình, hỏi: “Có mỗi cái này, váy mùa hè, mỏng lắm”.
“Chính là màu này”, Sính Đình cầm lấy, khẽ sờ vào chất vải, đúng là rất mỏng, “Giúp ta thay váy”.
“Trời lạnh
như thế, mặc cái váy này đâu có được?”, Túy Cúc chau mày, “Túy Cúc có
một chiếc váy màu hồng tím, tuy màu sắc không giống lắm, nhưng ấm hơn”.
Sính Đình nói giọng chắc chắn: “Nhất định phải là màu này”.
Đôi mày của
nàng nhướng lên, khiến hai người kia không dám trái lời, đành giúp chủ
nhân thay váy. Tuyết vẫn rơi, tuy ở trong phòng, nhưng khi cởi chiếc áo
trên người, Sính Đình vẫn thấy rùng mình. Túy Cúc vội vàng lấy áo choàng khoác lên người nàng.
Sính Đình cảm kích nhìn Túy Cúc, hạ giọng: “Ta còn phải chải đầu”.
Không cần
đến sự giúp đỡ của Hồng Tường và Túy Cúc, Sính Đình loay hoay trước
gương hồi lâu. Túy Cúc lặng nhìn vẻ mặt chăm chú của nàng, mười ngón tay nhanh nhẹn lấy bên trái chọn bên phải trên mái tóc, rồi khéo léo cuộn
thành đóa hoa màu đen tinh tế, phần tóc hai bên buông xuống tự nhiên,
dịu dàng trên c