Polly po-cket
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210425

Bình chọn: 7.00/10/1042 lượt.

t hồn phách, trái tim nàng? Dựa vào đâu mà mười lăm năm thân thuộc của họ lại không sánh được với vẻn vẹn mấy ngày bị Sở Bắc Tiệp cưỡng đoạt?

“Sính Đình, ta nhớ muội.”

“Ba mươi vạn binh mã đe dọa biên cương, ép Đông Lâm vương dụ Sở Bắc Tiệp, đều là vì muội.”

“Sở Bắc Tiệp đối với muội thế nào? Nhận được vương lệnh là lập tức bỏ mặc muội.”

“Hắn đối với muội không tốt, muội hà tất phải khổ sở bạc đãi bản thân? Chúng ta lại như xưa, há chẳng phải vui sao?”

Hà Hiệp quay người, chỉ về phía binh sĩ đang đứng đầy đằng sau: “Ta dẫn theo tinh

binh trèo núi lội sông đến đây, vẫn nhẫn nại không bắn một mũi tên. Sính Đình, chẳng lẽ muội vẫn chưa hiểu ý của ta? Trước giờ ta chưa từng

khiến muội tổn thương”.

“Ý thiếu gia là muốn Sính Đình đi theo thiếu gia, đúng không?”, ánh mắt nàng xa xăm, giọng nói cũng xa xăm.

“Muội không đồng ý sao?”

“Làm gì có

chuyện đó?” Ánh mắt Sính Đình nhìn về phía lá cờ trắng treo trên cao,

chắc chắn đây là lần đầu tiên sắc trắng ấy được kéo lên ở nơi thuộc về

Sở Bắc Tiệp, “Cờ trắng đã treo lên, Sính Đình sao có thể nói không?”.

Nàng mỉm cười, rồi quay đầu nhìn Hà Hiệp, “Thiếu gia muốn đưa người đi,

hay đưa cả trái tim?”.

Thoáng chút bi thương, Hà Hiệp trầm giọng: “Ta cần cả hai”.

Khóe môi

xinh thoáng nụ cười bi ai, Sính Đình than thở: “Thiếu gia làm thế này,

mấy phần vì Sính Đình? Thiếu gia không dùng vũ lực với muội, chẳng phải

vì muốn giáng cho Sở Bắc Tiệp một đòn nặng nề hơn sao? Nếu Sở Bắc Tiệp

biết muội tình nguyện theo thiếu gia, đòn này còn đau hơn cả khi thua

trận trên chiến trường”. Lặng lẽ thở dài, giọng nàng dần trở nên kiên

định, “Cũng đành, chỉ cần thiếu gia đáp ứng một việc, muội sẽ cam tâm

tình nguyện theo thiếu gia”.

Hiểu ngay ra ý tứ của nàng, Hà Hiệp lập tức hỏi: “Muội muốn ta đợi bao lâu?”.

“Mồng Sáu.”

“Sính Đình, Sở Bắc Tiệp sẽ không về.”

“Vậy thì,

qua mồng Sáu muội sẽ đi theo thiếu gia.” Nàng đưa ngón tay lên môi, cắn

mạnh, từng giọt máu đỏ tươi nhuộm trên nền tuyết trắng, như áng mai đỏ

bất ngờ nở rộ.

“Bạch Sính

Đình xin thề với Trời, nếu qua mồng Sáu, Trấn Bắc vương không về, ta sẽ

cam tâm tình nguyện đi theo Phò mã Vân Thường, không chút hối hận. Nếu

phản bội lời thề, ta sẽ chết mà không có đất chôn.”

Những tướng sĩ có mặt ở đó nghe thấy lời thề khí phách của nàng đều hết sức kinh ngạc.

Chiến trường hiểm ác, Hà Hiệp thân phận cao quý, bí mật tới tận đây, có thể rời khỏi nơi này sớm chừng nào tốt chừng đó. Nay mạnh yếu đã phân, tướng sĩ của

Sở Bắc Tiệp đã treo cờ trắng xin hàng, bắt sống Bạch Sính Đình là xong,

hà tất phải mạo hiểm chờ hai ngày?

Có ai lại đáp ứng điều kiện của nàng?

Nhưng, Hà Hiệp bất ngờ gật đầu, hào sảng: “Được, sau mồng Sáu, ta sẽ đến đón muội”.

Mạc Nhiên

kinh ngạc nhìn Hà Hiệp quay người rời đi không chút do dự. Đám hộ vệ

theo sau xếp hình cánh quạt thoái lui, mũi tên vẫn hướng thẳng về phía

biệt viện.

Thấy họ lùi vào rừng, không một dấu tích, Mạc Nhiên mới cảm thấy lòng bàn tay cầm kiếm đã ướt đẫm mồ hôi.

©ST.E.NT

Tuyết trắng mênh mang, trống trải đến cô quạnh.

Sính Đình đứng yên ở đó, nhìn Hà Hiệp rời đi.

“Bạch cô nương?”, Mạc Nhiên tiến lại gần, hạ giọng gọi.

Sính Đình

quay lại, ánh mắt trong veo, môi nở nụ cười chua xót: “Mười lăm năm tình nghĩa đổi lấy thời gian hai ngày”. Nàng vẫn đứng đó, ngây dại nhìn về

hướng Đông, khẽ hỏi, “Nghe giọng Hà Hiệp, chắc Vương gia không thể về

trước mồng Sáu, Mạc Nhiên thấy thế nào?”.

Mạc Nhiên do dự: “Hà Hiệp chắc chắn như vậy có lẽ đã được sự giúp đỡ của Đại vương ở thành đô. Tình hình này e là…”.

“Vương gia

là nhân vật thế nào, nếu Vương gia muốn trở về, liệu có ai ngăn nổi?”

Sính Đình nói giọng chắc chắn, “Nếu trong lòng có ta, nhất định Vương

gia sẽ về trước mồng Sáu”.

Nhất định sẽ về.

Mỹ nhân, rượu ngon, cường quyền, lợi lộc đều không thể ngăn bước chân chàng.

Chỉ cần nhớ lời hẹn, chàng sẽ về trước mồng Sáu, vội vã trở về để gặp nàng.

Túy Cúc cùng Hồng Tường vẫn đang lo lắng chờ trong sân. Thấy lá cờ trắng từ từ được

kéo lên ở đại môn, Túy Cúc khẽ ôm lấy Hồng Tường sắc mặt đã trắng bệch

vì sợ hãi, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Vẫn không một tiếng binh đao.

Dường như cả gió cũng ngừng thổi, không còn tiếng gào thét.

Đợi đến mức

gân mạch sắp đứt rời, hai người mới thấy Mạc Nhiên đưa Sính Đình về. Sắc mặt Sính Đình trắng gần như trong suốt, mệt mỏi rã rời. Nàng không còn

khoác chiếc áo choàng trắng lúc trước, mà đổi sang áo choàng lông chồn

màu sẫm thượng hạng.

Họ lặng lẽ

bước theo vào trong. Thấy Sính Đình không nói lời nào, Túy Cúc cũng

chẳng hỏi nhiều, lặng lẽ bưng tách trà nóng lên cho Sính Đình, để nàng

ngủ một giấc thoải mái, rồi mới quay sang ra hiệu cho Mạc Nhiên đang im

tiếng nãy giờ, sau đó vén rèm bước ra ngoài.

“Xảy ra

chuyện gì thế? Ta nhìn thấy lá cờ trắng đang bay.” Túy Cúc thân phận đặc biệt, lại có giao tình với Mạc Nhiên, nên không ngần ngại, hỏi thẳng.

Mạc Nhiên chau mày, thuật lại rõ sự việc.

Sự tình tiến triển khiến người ta trở tay không kịp, vào lúc không thể nhất, Sính Đình đã thêm được hai ngày