Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210460

Bình chọn: 9.00/10/1046 lượt.

ình

không muốn ăn, nhưng nhìn ánh mắt dọa nạt của Túy Cúc, đành khẽ khàng

xoa bụng, rồi cố nuốt hết phần cơm và thức ăn trong bát.

Túy Cúc cười vừa ý.

Dùng bữa xong, Túy Cúc và Hồng Tường nhanh chóng dọn chỗ thức ăn.

Túy Cúc nói: “Đưa ta”, rồi để lại Hồng Tường bầu bạn với Sính Đình. Túy Cúc vừa xách hộp cơm nặng trịch ra ngoài sân, thì gặp ngay đại nương của nhà bếp lên lấy.”

“Túy Cúc cô

nương, trời lạnh, cô nương không phải mang xuống đâu, để lão nương ta

lên lấy”, nhìn thấy Túy Cúc, đại nương dừng bước.

Túy Cúc đưa

hộp cơm cho đại nương, rồi lấy trong tay áo ra một thứ: “Đây là thực đơn của ngày mai, cứ làm theo phương thức này, bỏ thêm vài loại dược liệu,

nhớ phải chọn loại thượng hạng. Tuyệt đối không được sai liều lượng”.

Người trong

Trấn Bắc vương phủ đều biết đôi ba chữ, đại nương đọc qua thực đơn dưới

ánh trăng, xuýt xoa: “Túy Cúc cô nương cẩn thận quá. Cô nương vất vả

rồi, một bữa cơm mà cũng tốn bao tâm sức, chẳng trách gần đây sắc mặt

Bạch cô nương khá lên trông thấy, chỉ là…”. Đại nương bỗng dừng lời,

khuôn mặt có chút khó xử, “Mấy hôm trước hầm táo đỏ cho Bạch cô nương đã dùng hết đương quy rồi, cánh thược dược cũng chẳng còn, chỉ còn một ít

tử sâm trên núi thôi”.

Túy Cúc nói: “Việc này không thể chậm trễ, ta cũng chẳng thể nói hết mọi chuyện với

đại nương. Đại nương mau đi mua những thứ ấy rồi làm theo thực đơn này”.

“Trời ơi, cô nương hồ đồ rồi, tình thế này, liệu có ai được ra khỏi biệt viện? Giờ

các thị vệ trông coi cổng lớn còn nghiêm ngặt hơn cả cổng thành của

thành đô.”

Lúc này Túy

Cúc mới nhớ ra việc đội quân đang bao vây ngoài kia, bèn vỗ trán: “Ta

thật hồ đồ. Nhắc đến mới nhớ, lương thực trong nhà bếp có thể cầm cự đến mồng Sáu không?”.

“Gạo vẫn dự

trữ quanh năm, không sợ đói. Thức ăn không đủ, đằng sau có vườn rau,

nuôi gà vịt, nhưng cô nương nghĩ coi, biệt viện chúng ta có bao nhiêu

người, nữ nhân ăn ít, không tính. Song, đám thị vệ sức dài vai rộng thế

kia, không có thức ăn sao chịu nổi? Theo lão nương, thức ăn mặn giỏi lắm chỉ đủ cho một ngày nữa.” Đại nương nhìn quanh, rồi lại gần Túy Cúc, hạ giọng. “Thịt lợn ba ngày đưa tới một lần, hai hôm trước đưa đến, ăn nốt bữa hôm nay, ngày mai là hết sạch. Cũng không có cá tươi, chỉ còn cách

ăn tạm gà vịt. Sở tướng quân nói đây là việc nhỏ, không được để Bạch cô

nương biết càng thêm phiền lòng. Lão nương nói với cô nương, cô nương

đừng nói ra ngoài”.

Túy Cúc gật

đầu, bảo: “Ta và đại nương cùng xuống bếp tìm xem còn những gì, rồi tùy

tình hình mà viết một thực đơn khác. Đại nương nhớ dặn kỹ họ làm theo

thực đơn của ta, dù binh sĩ hùng hậu đang bao vây ngoài kia, ta cũng chỉ lo làm sao cho sức khỏe của Bạch cô nương thật tốt”.

“Đương nhiên rồi, chỉ cần có đồ, nhà bếp sẽ làm theo thực đơn của cô nương, không sai một ly.”

Bước chân

lép bép giẫm trên nền tuyết, tiến về phía nhà bếp. Trăng đã lên nhưng

không sáng bằng mấy hôm trước, ánh vàng nhạt phủ khắp mặt đất màu trắng.

Vừa đến cửa nhà bếp, họ bỗng nghe có tiếng động.

“Gì thế?” Túy Cúc kinh hoàng kêu lên một tiếng, ngoài cổng lớn của biệt viện đỏ rực ánh lửa, như bao bó đuốc đang cháy sáng.

Âm thanh két két của cánh cổng lớn nặng trịch mở ra giữa đêm khuya, tuy đơn điệu nhưng ẩn chứa bao nỗi nguy hiểm.

Đại nương ngẩng đầu, nhìn lửa sáng rực trời, lắp bắp: “Ông Trời ơi, không phải họ đánh đến đây rồi chứ?”.

Túy Cúc vẫn

im lặng, bạo gan vòng qua sân bếp, men theo con đường nhỏ dẫn đến cổng

lớn của biệt viện. Nàng khẽ khàng tới gần, trốn sau bức tường, nhìn ra

bên ngoài thấy một hàng người đang cầm những bó đuốc. Giờ này, không ai

khác ngoài người của Hà Hiệp có thể đến đây.

Một lúc sau, cổng lớn từ từ khép lại, ngăn ánh lửa của những bó đuốc bên ngoài.

Thấy Mạc Nhiên dẫn theo hai thị vệ đang đẩy chiếc xe được che chắn cẩn thận ngang qua, Túy Cúc vội vã chạy ra.

“Ai?”, Mạc Nhiên hô khẽ, hai thị vệ bên cạnh lập tức rút kiếm.

“Là ta.”

Mạc Nhiên

thở phào nhẹ nhõm, trách: “Đêm hôm khuya khoắt, cô nương không ở cạnh

Bạch cô nương còn chạy ra đây làm gì? Chỗ này chưa đủ loạn hay sao?”.

Thấy rõ là Túy Cúc, hai thị vệ lại tra kiếm vào bao.

“Ta vốn định sang nhà bếp, nghe có tiếng động nên qua đây. Những người đó đến làm gì?”

“Tặng đồ.”

“Tặng đồ?”

“Thịt cá

tươi, các loại quả khô. Ta đã kiểm nghiệm qua rồi, bên trong chỉ toàn đồ ăn, không có người hay binh khí.” Mạc Nhiên cười khổ, chỉ vào chiếc xe

chất đầy đồ phía sau, “Cô nương đến đúng lúc lắm, sau khi đưa đồ vào nhà bếp, cô nương hãy dùng kim kiểm tra kỹ từng thứ một, xem có gì khác lạ

không?”.

Túy Cúc nhìn qua chiếc xe chất đầy đồ, không nén được tiếng thở dài: “Hà Hiệp đích

xác là nhân vật nổi danh, chắc sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy,

nhưng, kiểm nghiệm kỹ vẫn hơn”.

Hai thị vệ

giúp Túy Cúc đẩy xe vào bếp, rồi dỡ hết đồ xuống. Ngoài thịt lợn, thịt

bò, cá tươi và những đồ ăn bình thường khác, còn không ít đồ quý hiếm.

Mấy món dân

dã của Quy Lạc do đầu bếp chính thống Quy Lạc chế biến, cá khô hảo hạng, đặc sản dành cho bậc đế vương Bắc Mạc, và cả đĩa điểm tâm trong mềm


80s toys - Atari. I still have