Old school Swatch Watches
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210564

Bình chọn: 7.5.00/10/1056 lượt.

trong đó dập dờn như sóng nước, dịu dàng vô cùng.

Chẳng hiểu

tại sao, Túy Cúc bỗng thấy lòng mình chùng xuống, sống mũi cay cay, suýt chút nữa thì bật khóc, vội vàng quay đi lau mắt, lấy lại tinh thần, trả lời: “Để Túy Cúc đi lấy củi”.

Túy Cúc lấy

củi khô trong bếp, rồi gọi thêm Hồng Tường, chất thành một đống trên mặt đất vừa lấp bằng, nhóm lửa. Một lúc sau, tiếng củi cháy lách tách, lửa

bốc thành ngọn, bùng lên trên nền tuyết trắng. Ánh lửa ấm áp nhuộm đỏ ba khuôn mặt.

Sính Đình

toát mồ hôi, tinh thần khá hơn chút ít, nàng dịu dàng nhìn ánh lửa, bỗng lên tiếng: “Đằng nào cũng nhóm lửa rồi, không thể cứ đứng thế này. Qua

nhà bếp lấy thịt và muối ra đây, chúng ta nướng ăn”.

Đang vô cùng lo lắng về việc ngoài kia vẫn đang bị bao vây, cũng hiểu rõ đạo lý tự

tìm niềm vui trong đau khổ, Hồng Tường nhận lời ngay: “Nô tỳ đi ngay”.

Một lúc sau, Hồng Tường khệ nệ bê cái giỏ rất nặng, đạp tuyết quay lại.

“Sườn lợn,

cánh gà, đùi vịt rửa sạch, hai con cá đã bỏ ruột và đầu. Không biết cô

nương thích nướng món gì, để nô tỳ đi bảo các đại nương bên nhà bếp

chuẩn bị. “Hồng Tường đặt giỏ xuống, trải chiếc khăn màu xanh xuống nền

tuyết, rồi đặt từng thứ ra. “Có cả muối và ngũ vị hương, các đại nương

còn nói, ăn đồ nướng sẽ bị khô, nhà bếp sắp hầm xong canh, lát nữa sẽ

mang sang cho chúng ta.”

Sính Đình vỗ tay reo lên: “Hồng Tường chu đáo đấy, nếu ta là tướng quân, thế nào

cũng phong ngươi là quan hậu cần”. Nàng ngồi trên ghế, vai khoác thêm

chiếc áo choàng dày. Sợ nàng lạnh, nên nhân lúc Hồng Tường sang nhà bếp, Túy Cúc đã về phòng mang áo ra.

Nhìn Sính

Đình cười rạng rỡ, Hồng Tường cũng thấy lòng nhẹ đi vài phần, cười nói:

“Không chỉ có thể. Các đại nương còn bảo, nướng thịt không thể nướng

bằng tay, phải có cái gì xâu lại, nên nô tỳ đã kịp mang mấy cái que nhỏ

sang đây”. Hồng Tường cúi xuống tìm, quả nhiên lôi ra mấy cái que nhỏ

sạch sẽ, một đầu quấn vải.

Mọi thứ đều đầy đủ, ba người ngồi quanh đống lửa thưởng thức bữa nướng ngày đông.

Họ tay cầm

que xiên thịt hoặc cá, đặt trên đống lửa, nhìn ngọn lửa đỏ từ từ nướng

chín miếng thịt, cảm giác tươi ngon và thích thú, càng nướng càng thấy

ham.

“Cha nô tỳ

là thợ săn, hồi nhỏ, nô tỳ hay theo cha lên núi, cũng được nướng thịt

kiểu này vài lần.” Rất có kinh nghiệm, Hồng Tường xoay xoay cái que

trong tay, thở dài: “Sau khi vào Trấn Bắc vương phủ, nô tỳ không còn

được thế này nữa”.

“Sao ngươi lại vào Trấn Bắc vương phủ? Vương gia mua ngươi à?”

Hồng Tường

vội vã lắc đầu: “Trần Bắc vương phủ cần gì phải mua ai. Không lo ăn mặc, ít bị chửi mắng, chủ nhân lại là Vương gia, bao người xếp hàng chờ vào

vương phủ mà không được. Nếu nô tỳ vẫn theo cha, hôm nào săn bắt được

còn có chút vào bụng, hôm nào không bắt được gì chỉ có nước chịu đói,

cuộc sống khổ sở hơn nhiều. Nô tỳ cũng được gọi là tốt số, nên mới được

vào đây, thỉnh thoảng còn có chút gì gửi về cho cha”.

Lần đầu nghe Hồng Tường kể chuyện này, Túy Cúc hỏi: “Đến chỗ hẻo lánh thế này, ngươi không nhớ cha sao?”.

“Sao lại

không? Nhưng mà, có nhớ cũng chẳng làm thế nào, cha ta không có phúc, ta vào vương phủ được ba năm, cha ta đã ốm mà qua đời. Khi rời khỏi thành

đô, Vương gia quyết định cho tôi tớ hồi hương, thấy ta đáng thương chẳng có nơi nào để đi, nên đã cho ta ở lại.”

Giờ Túy Cúc

mới hiểu, sao biệt viện này rất ít thị nữ trung niên, mà đa phần là các

đại nương, xem ra họ đều là người già trong vương phủ, có đi cũng chẳng

biết phải đi đâu.

Túy Cúc

nướng đùi vịt, thịt dày, khó chín, nên đành nhẫn nại xoay đi xoay lại,

ánh mắt nhìn về phía Sính Đình, nhắc nhở: “Lửa cháy hoa cả mắt, ăn đồ

nướng sẽ bị nóng, không tốt cho sức khỏe”.

Đúng lúc con cá trong tay Sính Đình vừa chín tới. Vốn là người cẩn thận, tuy lần đầu tiên tự tay làm thứ này, nhưng nàng cũng nướng được vàng ruộm, thơm

lừng. Nghe Túy Cúc nói thế, Sính Đình gỡ con cá khỏi que, cẩn thận đặt

lên đĩa, đẩy qua: “Nếu thế ta không ăn nữa, hai người ăn đi”.

Đang muốn ăn cá nướng, thấy thế Hồng Tường reo lên, đưa cái que trong tay cho Túy

Cúc: “Cầm hộ ta!”, rồi bê đĩa cá nướng thơm phức.

Thấy Sính

Đình lo lắng cho hài nhi trong bụng, Túy Cúc mỉm cười khích lệ: “Cô

nương không ăn thứ này vẫn có những thứ khác ngon hơn. Túy Cúc đã dặn

các đại nương chuẩn bị món móng giò hầm đương quy táo đỏ rồi”.

Vừa nói

xong, họ đã thấy đại nương tay xách giỏ đi vào tiểu viện. nhìn ba người

đang hứng thú vui vẻ, đại nương cười nói: “Cẩn thận bị que chọc vào tay, lão nương đã mấy lần bị thế rồi”. Đại nương lấy trong giỏ ra hộp thức

ăn, bưng cho mỗi người một bát canh. Phần của Túy Cúc và Hồng Tường là

món canh sườn hầm măng nóng hổi, của Sính Đình là bát canh móng giò hầm

đương quy táo đỏ.

Sính Đình cầm thìa, nhìn hai người kia ăn đồ nướng, khẽ mỉm cười, chậm rãi ăn hết phần trong bát của mình.

Sau nửa canh giờ ăn uống no nê, củi cũng sắp cháy hết, ba người đứng lên, lấy nước dập lửa.

Hồng Tường hỏi: “Có lấy vò ra không?”.

“Không, ủ trong đất, hương vị sẽ càng ngon, đợi khi nào Vương gia về sẽ lấy ra.”

Cứ như thế,

một buổ