Snack's 1967
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210674

Bình chọn: 8.00/10/1067 lượt.

uệ của quân cấm thành nếu đã kiệt sức, hãy theo Thần Mâu trở về.

Một ngàn bảy trăm người dưới quyền Thần Mâu sẽ thuộc quyền chỉ huy của

bản vương, lập tức theo bản vương. Đi!”. Chàng nhảy xuống ngựa, chuyển

sang tuấn mã khỏe mạnh tươi tỉnh của Thần Mâu, trầm giọng, “Cho ta mượn

ngựa của ngươi”.

“Vương gia vội vã đi đâu thế?”

“Mồng Sáu, bản vương nhất định phải trở về biệt viện ẩn cư trước khi trăng lên đỉnh.”

Thần Mâu ngạc nhiên: “Giờ đã là mồng Sáu, còn mười canh giờ nữa, làm sao về kịp?”.

Như không nghe thấy gì, Sở Bắc Tiệp kéo căng dây cương, tuấn mã hí vang, lao về phía trước.

Thần Mâu

không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết tình thế cấp

bách. Thấy bóng Sở Bắc Tiệp thoắt cái đã mờ xa, hắn cắn răng chặn phó

tướng lại.

“Ta đi theo Vương gia, ngươi dẫn đội binh lính kia về thành đô trước. Đổi ngựa cho ta.”

Thần Mâu nhanh chóng lên ngựa, rút roi, đuổi theo đoàn kỵ binh đang cuồn cuộn tiến về phía trước.

Con đường đất vàng bụi bay mù mịt.

Mồng Sáu.

Sính Đình.

Đã đến sinh thần của ta.

Không khí trầm lặng khiến người ta ngạt thở bao trùm khắp biệt viện.

Rừng núi bên ngoài vẫn chìm trong tuyết trắng, mặt trăng đã lui đi, mặt trời lấp ló những tia nắng đầu tiên sau tầng mây nhạt.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Muôn vàn bông tuyết nhỏ chao nghiêng trong gió.

Tiếng đàn véo von ngân nga trong mênh mang tuyết trắng, vượt qua tường cao, như vệt sáng xoẹt qua nền trời xanh thẳm.

Sính Đình gảy đàn.

Đã sang mồng Sáu, liệu cánh tay cầm kiếm của những binh sĩ đang bao vây ngoài kia có chắc thêm vài phần?

Mồng Sáu, người mang dáng hình vững chãi như bóng núi, giọng cười hào sảng vô cùng đã sinh ra vào ngày tuyết rơi.

Chàng nhận được sự sủng ái của ông Trời.

Ông Trời cho chàng thân thế hiển hách, cơ thể tráng kiện, sống mũi cao thẳng, ánh

mắt đen sáng ngời, sự tự tin và uy nghiêm bẩm sinh.

Ông Trời đã tạo ra một Sở Bắc Tiệp anh hùng cái thế để nàng không sao cầm lòng mà hồn xiêu phách lạc, cung thuận phục tùng.

Mồng Sáu chính là hôm nay.

Ngón tay Sính Đình chạm lên dây đàn.

Nàng có duyên với đàn, đàn là thanh, là âm của nàng.

Mỗi khi đặt

tay lên mấy dây đàn, nàng mới có thể vứt bỏ phía sau mọi lo lắng khiến

nàng ngạt thở. Nhắm mắt lại, Sính Đình vô ưu vô lo chìm vào hồi ức.

Chuyện xưa lần lượt hiện ra trước mắt, nàng vẫn nhớ rõ.

Hôm đó nhìn chàng qua tấm rèm, trái tim nàng giờ vẫn loạn nhịp.

Dường như

chàng đang quay lại con đường ruột dê, hình bóng Sở Bắc Tiệp ung dung

trong vội vã, tiếng ngựa gõ móng tới gần, chàng túm lấy eo nàng, ôm chặt vào lòng. Lồng ngực nhiệt huyết của chàng, nhịp tim vững chãi của chàng như vẫn ngay đây.

Dường như

chàng chưa từng rời đi, vẫn bưng bát canh, vụng về đút cho nàng, dỗ nàng vào giấc ngủ, cùng nàng thưởng nguyệt ngắm sao, không hề ngần ngại.

Ân ân oán oán, ngọt ngào đến thế, nhưng trái tim cũng tan thành trăm mảnh.

Chàng sao có thể không yêu nàng?

Chàng sao có thể không giữ lời hứa, quên hẹn ước với nàng?

Chàng sao có thể vì dòng máu anh hùng không ngừng chảy trong huyết quản, vì chuyện quốc gia đại sự mà nhẫn tâm bỏ mặc nàng?

Bắc Tiệp,

nếu Sính Đình là người quan trọng nhất trong lòng chàng, vậy thì thiên

hạ rộng lớn này, liệu điều gì ngăn nổi bước chân chàng trở về bên thiếp?

Thiếp đã chôn vò Tố hương bán vận, đợi chàng nơi đây.

Túy Cúc đứng lặng một bên, chăm chú nhìn Sính Đình đang say với cây đàn. Dáng hình

gầy yếu, nhưng sống lưng thẳng tắp, như được chống đỡ bằng khung xương

thép vững chãi.

Túy Cúc lắng tai nghe.

Tiếng đàn như khóc, như than, như lời kể về câu chuyện đã qua, khiến người ta đau đớn khôn cùng, dẫu chưa từng trải qua.

Chỉ là loạn thế đau thương, hà tất phải dệt nên âm sắc trong trẻo nhường ấy.

Quốc trọng, hay tình trọng?

Phải bảo vệ tình yêu hiếm có trong đời, hay nên bảo toàn tổ quốc thân yêu?

Tâm sự vẫn

cất giấu tận sâu trong đáy lòng, không dám chạm tới, cây kim vẫn lơ lửng chốn không trung bấy lâu giờ đang châm thẳng vào lục phủ ngũ tạng,

khiến Túy Cúc đau đến tột cùng.

Con người đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình?

Dây đàn mỏng manh bỗng trở thành vũ khí sắc bén cứa rách con tim, giày vò Sính Đình ướt đẫm mồ hôi, đầu ngón tay nhỏ máu.

Không sao

chịu đựng thêm tiếng đàn đang thâm nhập vào mọi ngóc ngách không gian,

Túy Cúc tiến lên một bước, cố nén tình cảm trào dâng, khẽ giọng: “Cô

nương, dừng lại đi. Bữa trưa đã mang tới lúc lâu rồi”.

Sính Đình giữ dây đàn, tiếng đàn ngưng bặt. Nàng ngẩng lên, hai mắt long lanh nhìn Túy Cúc.

“Dù thế nào cũng phải cố ăn một chút.” Tránh ánh mắt Sính Đình, Túy Cúc đỡ nàng dậy.

Hồng Tường nhanh nhẹn dọn cơm canh.

Ánh mắt Sính Đình dừng lại, trên bàn bày đĩa đồ ăn Quy Lạc khác hẳn ngày thường.

Nàng chậm rãi ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng, đưa lên nhìn, rồi lại

đặt xuống.

“Đây là món

ăn Quy Lạc do Hà Hiệp tự tay làm.” Sính Đình im lặng giây lát, rồi nói

tiếp, “Có thể thấy Hà Hiệp quyết tâm đến mức nào”.

Cảm giác nguy hiểm rình rập, đè nặng trái tim.

Bỗng thấy

ngộp thở vì không khí im lặng nơi đây, Hồng Tường bạo gan lên tiếng:

“Tuy dẫn binh ba