
i sáng đã trôi qua, thời gian tiếp theo cũng dễ chịu hơn nhiều.
Ngồi nói chuyện trong phòng với Túy Cúc, Hồng Tường thêm lúc nữa, Sính
Đình mới nghỉ trưa. Nàng ngủ một giấc gần ba canh giờ, đến khi tỉnh dậy, trời đã sẩm tối.
Mơ hồ thức giấc, nàng mở cửa sổ, gió không lớn lắm, mây dày đặc, chẳng thấy rõ trăng đang trốn nơi nào.
“Túy Cúc? Túy Cúc?”, nàng vội vã gọi liền hai tiếng.
Túy Cúc từ ngoài đi vào: “Cô nương dậy rồi à?”.
“Giờ gì rồi? Trăng đã lên đến đỉnh chưa? Đã mồng Sáu chưa?”
Túy Cúc giật mình, chậm rãi bước qua, ngồi xuống bên giường, trả lời: “Bạch cô nương, trời vừa tối, hôm nay vẫn là mồng Năm”.
Nghe Túy Cúc nói vậy, khuôn mặt Sính Đình cũng bớt phần lo lắng, khẽ “ừ” một tiếng,
như thể trút được gánh nặng. Nàng lại ngả người ra sau, nằm xuống.
Túy Cúc hỏi: “Nhà bếp đã mang đến tối qua, Túy Cúc thấy cô nương ngủ say nên bảo
Hồng Tường đừng gọi. Cơm vẫn đang hâm nóng trên lò nhỏ phòng bên. Cô
nương dậy rồi thì ăn một chút nhé”.
Hồng Tường bê cơm canh nóng hổi vào.
Sính Đình miễn cương ăn được nửa bát, cau mày: “Ta không ăn nổi nữa”, rồi buông đũa.
Thấy vẻ Sính Đình không thể nuốt nổi, biết cố khuyên cũng chẳng ích gì, Túy Cúc dịu dàng bảo: “Không ăn thì thôi vậy”.
Hồng Tường
nhanh chóng thu dọn cơm canh, cùng với Túy Cúc ra khỏi phòng. Hai người
dừng ở cửa, Hồng Tường hỏi: “Buổi sáng vẫn không sao, nói cười bình
thường, cứ như quên hết mọi chuyện rồi. Sao ngủ một giấc dậy lại thành
như thế? Xem ra quá thông minh cũng chẳng phải hay, tính tình kỳ lạ cổ
quái”.
Túy Cúc vội
ra hiệu ra cho Hồng Tường yên lặng, rồi hạ giọng trách mắng: “Ngươi thì
hiểu cái gì? Nếu người là Bạch cô nương, e là đã phát điên từ lâu rồi”.
Hồng Tường le lưỡi, đi vào phòng bên.
Túy Cúc đứng một mình bên cửa, nhìn sắc tuyết ảm đạm trước sân. Gió lạnh ùa vào, lúc này nàng bỗng có cảm giác như Sính Đình từng nói, sảng khoái hơn nhiều.
Đâu chỉ mình Sính Đình rầu lòng, bản thân nàng cũng thấy trái tim đau như bị mèo cào.
Điều đáng hận nhất là còn cả một vực sâu nguy hiểm đang chắn trước mắt nàng.
Tứ quốc phân tranh ngày càng ác liệt, mấy năm trước đại quân Đông Lâm xâm phạm Quy
Lạc, Bắc Mạc, giờ đến lượt Vân Thường và Bắc Mạc liên quân xâm chiếm
Đông Lâm.
Đánh đánh giết giết, chưa từng ngơi nghỉ.
Những kẻ nắm rõ thời cuộc, kể cả đám người giàu sang phú quý ngu dốt đều có cảm giác được bữa sớm lo bữa tối.
Sư phụ Hoắc
Vũ Nam của nàng xuất thân từ tầng lớp quý tộc, có quan hệ chặt chẽ với
giới quý tộc Đông Lâm, nên nàng càng cảm nhận rõ vấn đề này.
Chẳng ai dám đảm bảo quốc gia mình không bị quân địch nhòm ngó bờ cõi, cửa nhà không bị thiêu thành tro tàn.
Quốc chính là gia. Có gia mới có quốc.
Ai mà không thế?
Túy Cúc lặng lẽ thở dài, cảm giác bức bối đến phát đau. Nàng cắn răng, cởi bớt vạt
áo bên ngoài, để gió lạnh ùa vào người, cho đến khi dòng huyết trong
ngực nguội lạnh. Khẽ rùng mình, nàng cài vạt áo, mang trà nóng sang cho
Sính Đình, rồi an ủi Sính Đình ngủ tiếp.
Đêm đến, Túy Cúc vẫn ngủ trên chiếc giường khác trong phòng Sính Đình.
Bỗng thấy có tiếng động, Túy Cúc vội ngồi dậy dụi mắt. Sính Đình đã tỉnh giấc ngồi trên giường.
“Bạch cô nương, sao cô nương đã dậy?”, Túy Cúc xuống giường, đến bên Sính Đình, khẽ hỏi.
Sính Đình lặng lẽ ngồi nhìn ra cửa sổ, đáp: “Trăng lên rồi”.
Túy Cúc nhìn theo ánh mắt Sính Đình, trăng đã lên, nhưng rất mờ nhạt, ẩn giữa những tầng mây.
Quan sát kỹ, trăng đã chếch sang bên.
Đã tới mồng Sáu…
Túy Cúc thấy lòng mình chùng xuống, dịu dàng: “Còn một ngày nữa, Vương gia đang trên đường về”.
Giọng Sính
Đình vô cùng bình thản: “Chắc chàng đang trên lưng ngựa, mệt mỏi vô
cùng, cổ họng vừa rát vừa khát, cả người bám đầy bụi đất, trên vai bao
nhiêu là tuyết”.
Giọng Sính
Đình như vọng lại từ phương xa nào tới, tựa tiếng đàn cất lên nơi u cốc, khiến muôn hoa trên cây cũng phải rơi xuống. Túy Cúc chăm chú nhìn thần sắc Sính Đình, nhưng không thể đoán nổi nàng đang nghĩ gì.
Túy Cúc khẽ
đắp chăn cho Sính Đình, cùng Sính Đình ngồi ngắm trăng bên cửa sổ. Hơn
một canh giờ sau, Túy Cúc dịu giọng khuyên: “Ngủ đi”.
Sính Đình
ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt. Túy Cúc cũng bớt lo, bước xuống, đi về
phía giường của mình, như cảm thấy đôi mắt người sau lưng mở to, bất
giác quay lại nhìn.
“Cô nương sao thế?”
Sính Đình nhìn Túy Cúc, bật cười: “Không sao cả”, rồi lại ngoan ngoãn nhắm mắt.
Đêm đó ở Hoa phủ, Sở Bắc Tiệp tưởng nàng là thị nữ câm của Hoa tiểu thư, thấy nàng
bệnh, hình như chàng cũng nói câu “Ngủ đi” này.
Người ấy
muốn gì làm nấy, chẳng để tâm đến tục lệ thế gian. Khi hai bên còn chưa
quen biết, chàng đã ôm eo, bế nàng về căn phòng nhỏ, đặt nàng lên
giường, còn vụng về đắp chăn cho nàng.
Câu nói cứng nhắc “Ngủ đi!” như lời của bậc tướng quân ra lệnh cho binh sĩ, nay nghĩ đến, thật khiến ngươi ta nhòa lệ.
Chàng sẽ về, nhất định sẽ về.
Mười ngón tay ngọc nắm chặt kiên cường.
Nếu tình yêu sâu đậm chỉ có bấy nhiêu, dù dịu dàng như nước, tôi luyện thành lưỡng kiếm Ly hồn và Thần uy, cũng có tác dụng gì?
Trăng đã chếch sang bên, ngày mồng Sáu đã