
o vây biệt viện, nhưng rõ ràng tiểu Kính An vương vẫn
nhớ tới tình cảm với cô nương trước đây. Cho dù…”. Thấy Túy Cúc kéo vạt
áo mình, Hồng Tường giật mình, im bặt.
Sính Đình không trách Hồng Tường, khóe môi cố nở nụ cười: “Có được mấy phần là thật sự nhớ đến tình cảm trước đây?”.
Bạch Sính Đình thuộc về bất cứ ai, Hà Hiệp đều có thể chấp nhận.
Chỉ trừ một người, Sở Bắc Tiệp.
Trong thiên hạ, khiến Hà Hiệp kiêng dè chỉ có mình Sở Bắc Tiệp.
Trong thiên hạ, khiến Hà Hiệp đố kỵ chỉ có mình Sở Bắc Tiệp.
Nơi nào cũng có thể là chiến trường, cuộc đọ sức của hai kẻ thù đâu chỉ giới hạn trên sa trường gươm đao sáng loáng?
Bên ngoài,
tuyết bay lất phất, vài bông tuyết lạc vào phòng ấm áp qua kẽ hở khi rèm cửa dao động, cam tâm tình nguyện hóa thành giọt lệ mùa đông.
Mặt trời đã chếch về đông.
Mồng Sáu đã qua một nửa.
Mười hai canh giờ, chỉ còn một nửa.
Hà Hiệp đứng trên đỉnh núi cao, chắp tay sau lưng nhìn về phía tây.
Sính Đình đang ở trong biệt viện yên tĩnh đến chết chóc dưới kia, giữa gió tuyết mịt mù.
Nàng là thị nữ, là tri âm của Hà Hiệp mười lăm năm, cùng Hà Hiệp chơi đùa, đọc sách, nhìn hắn luyện kiếm và vỗ tay khen ngợi.
Mười lăm
năm, ai dễ dàng vứt bỏ? Từ một cô nhi bé bỏng yếu ớt, Sính Đình trở
thành tiểu thư khuê các, thanh tú mềm mại, một trong lưỡng cầm đất Quy
Lạc, Bạch Sính Đình của vương phủ Kính An tựa như nụ hoa đang chờ ngày
hé nở u cốc.
Bao kẻ ngoái nhìn, bao người tán thưởng.
Hà Hiệp cứ
lặng lẽ giữ nàng, yêu thương nàng, cùng nàng du ngoạn bốn phương, thậm
chí ra sa trường vật lộn với chiến tranh hiểm ác, bão tuyết cát vùi.
Nàng vốn là của hắn, cả về tình về lý đều là của hắn.
Nhưng hắn chưa từng tìm cách cố giữ nàng.
Sính Đình
của hắn là con chim phượng hoàng với đôi cánh đủ sắc màu đang chờ nam
nhân đầu đội trời chân đạp đất đến nắm lấy bàn tay nàng. Và rồi, phu
xướng phụ tùy, tiêu dao nơi chân trời góc bể theo tâm nguyện của nàng.
Hơn ai hết, Hà Hiệp hiểu rõ trái tim Bạch Sính Đình treo trên vách cao muôn trượng.
Nhưng, kẻ dễ dàng lấy được trái tim nàng lại là Sở Bắc Tiệp.
Có thể bất cứ ai, nhưng không thể là Sở Bắc Tiệp, kẻ thù định mệnh của đời hắn.
Hà Hiệp phải tưởng tượng thế nào khi Sính Đình của mình lại dựa vào lòng Sở Bắc
Tiệp, cùng kẻ địch muôn kiếp ngắm sao thưởng nguyệt, nói chuyện trên
trời dưới đất, đàn hát cho Sở Bắc Tiệp nghe?
Hà Hiệp phải tiếp nhận thế nào khi hắn đã vì sự dịu dàng cất giấu tận đáy lòng mà
chịu đựng biệt ly, từ bỏ Sính Đình, để rồi dâng nàng cho Sở Bắc Tiệp?
Hoa tuyết bay đầy trong gió.
Trời đã sắp tối, hôm nay là mồng Sáu.
“Thiếu gia?” Đông Chước bước lên chỗ cao, đứng sau Hà Hiệp một trượng, thõng tay, dừng bước.
“Đông Chước, giọng của ngươi vừa bi vừa trầm”, Hà Hiệp trầm giọng, “Ngươi nghĩ Sở Bắc Tiệp có thể về sao?”.
“Không.”
“Ngươi đang sầu não vì Sở Bắc Tiệp không kịp trở về?”
Đông Chước
lắc đầu, muốn nói gì lại thôi, một lúc sau bỗng ngẩng lên bảo: “Thiếu
gia hãy hạ lệnh tấn công. Biệt viện quá ít người bảo vệ, với bản lĩnh
của thiếu gia, muốn bắt sống Sính Đình, bắt Sính Đình theo chúng ta, là
một việc vô cùng dễ dàng. Đến khi trở về, chúng ta sẽ từ từ khuyên giải
Sính Đình hồi tâm chuyển ý”.
Hà Hiệp không đáp, bóng hình trong nắng chiều lạnh lùng cứng rắn.
“Thiếu gia, hai người cùng lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ thiếu gia không hề xót thương Sính Đình?”
Đông Chước
nhìn chăm chăm vào Hà Hiệp, trong lòng trào dâng nỗi đau không thể đè
nén. Hắn bỗng quỳ sụp xuống, ngẩng đầu, nước mắt chợt rơi, khẩn cầu:
“Thiếu gia biết rõ Sở Bắc Tiệp không kịp trở về, hà tất còn cố bóp nát
trái tim Sính Đình?”.
Đôi mắt đen của Hà Hiệp bỗng trở nên âm trầm, giấu nỗi đau đang giày vò, chỉ còn vẻ vô tình và quyết liệt.
“Ta không
chỉ muốn bóp nát trái tim Sính Đình…” Đáy mắt in hằn hai đốm lửa nơi
biệt viện xa xa trong bóng tối, Hà Hiệp nghiến răng, “Ta còn muốn Sính
Đình nản lòng với Sở Bắc Tiệp”.
Màn đêm buông xuống, biệt viện càng tĩnh lặng.
Bãi nghĩa
địa nơi ngoại thành cũng không tĩnh lặng đến thế. Hoa tuyết bay trong
không trung, chẳng một tiếng động. Cảm giác trước mắt chỉ là hư ảo, Sính Đình đưa tay khẽ chạm, mộng cảnh lập tức vỡ tan, hiện thực trống rỗng
vô cùng.
Nàng nhìn chăm chăm về hướng đông.
Thời gian vô tình rơi qua các kẽ tay.
Nàng cứ nhìn chằm chằm như thế hồi lâu không chớp mắt, dường như từ khi sinh ra,
chưa bao giờ có chuyện gì trọng đại như vậy đến với nàng.
Phương đông
là đường về của Sở Bắc Tiệp. Nàng không nhìn thấy con đường thẳng tắp
tiến về đông, nơi ấy đã bị ngăn cách bởi núi rừng, bởi binh mã của Hà
Hiệp. Nhưng Sính Đình biết, những thứ đó không ngăn nổi bước chân chàng.
Hôm nay là mồng Sáu.
Trăng đã lên rồi. Sở Bắc Tiệp, chàng đang ở chốn nào?
Lặng lẽ vén rèm cửa, Túy Cúc cũng đã đợi bên ngoài từ rất lâu, lâu đến nỗi đêm mồng Sáu như đang ngưng tụ trong lồng ngực.
Túy Cúc lại
gần Sính Đình, liếc trộm khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, khuôn mặt
đoan trang thanh tú dưới ánh trăng. Cảm giác run rẩy, Túy Cúc gần như
không thể đứng vững.
“Bạch cô nương…”
Sính Đình