
nước mắt ròng ròng nhìn Sính Đình bước về phía mình, hai tay bưng bát thuốc lên.
Bát thuốc
nặng tựa ngàn cân, bàn tay Sính Đình run rẩy, khiến thuốc sánh ra ngoài, tiếng giọt thuốc rơi trên bàn làm căn phòng trầm mặc càng thêm ngạt
thở.
Sính Đình mở to đôi mắt, như muốn nhìn thật rõ bát thuốc đen ngòm trước mặt, để rồi
khắc ghi trong tim từng gợn sóng lăn tăn trên đó.
Đã hết dịu dàng.
Đã hết phong lưu.
Trong mắt
nàng chỉ còn nỗi đau cùng sự tuyệt vọng đang giày vò, như thể phải mở to mắt nhìn người ta từ từ móc hết lục phủ ngũ tạng của mình ra ngoài.
Túy Cúc biết, mình sẽ không thể quên ánh mắt lúc này của Sính Đình.
Sính Đình
bưng bát thuốc đưa lên miệng, dừng lại một chút, như thể đã hết sức lực. Môi chạm vào bát thuốc lạnh, cảm giác thê lương như mất sinh khí, nàng
khẽ rùng mình, hai tay buông thõng.
Choang!
Bát thuốc vỡ tan, nước thuốc đen lênh láng dưới sàn.
Nước mắt vốn đã nuốt vào trong giờ tuôn trào như chuỗi trân châu bị đứt, lăn dài trên gò má.
Sính Đình
khuỵu chân, ngồi phịch xuống đất, run rẩy trong đau khổ, hai tay ôm vai. Tiếng khóc xé gan xé ruột, vô cùng thê thảm bật ra từ đôi môi nhợt nhạt của nàng.
“Bạch cô nương…”
Túy Cúc
thương xót vuốt tóc nàng. Sính Đình giật mình, ngẩng đầu lên, khuôn mặt
đẫm nước mắt, cầu khẩn: “Túy Cúc, đừng ép ta. Ta xin người, đừng ép
ta!”.
Cảm giác như bị rắn cắn, Túy Cúc rụt vội tay về.
Đây có phải là Bạch Sính Đình phong lưu khoáng đạt?
Có phải Bạch Sính Đình sau mấy ngày không ăn không uống, vẫn nằm nghiêng trên giường đọc sách, thoải mái hỏi: “Ngươi có ngửi thấy hương thơm của tuyết ngoài kia không?”
Có phải Bạch Sính Đình gảy đàn trong tuyết, cất tiếng ca trong gió, hào hứng hái nụ mai?
Không phải.
Nữ nhi phong lưu như tiên giáng trần đã không còn nữa.
Nàng đã bị hủy hoại trong tay Hà Hiệp, trong tay Đông Lâm vương, trong tay Sở Bắc Tiệp, và trong chính tay Túy Cúc.
Giang sơn tanh mùi máu, không có chỗ cho một Bạch Sính Đình kiêu ngạo, cố chấp.
Sính Đình ở
ngay trước mắt mà như cách xa vạn dặm, chỉ cần Túy Cúc khẽ giơ tay chạm
vào, nàng sẽ hóa thành sương khói, tan biến vào hư vô.
Bát thuốc do chính tay Túy Cúc sắc đang đổ loang trên mặt đất sao giống vết máu đen thế.
Túy Cúc nhìn Sính Đình khóc nấc mà đứt từng khúc ruột. Nàng không biết mình lại có thể tàn nhẫn đến nhường này.
Bóng Mạc Nhiên bỗng xuất hiện ngoài cửa phòng, “Xe ngựa Hà Hiệp sai người đưa tới đang chờ ngoài đại môn biệt viện”.
Tảng đá lớn đè lên trái tim mệt mỏi đầy thương tích của nàng.
Sính Đình bám vào tướng, từ từ đứng dậy gạt nước mắt, khuôn mặt dưới trăng trắng bệch hơn xác người, trầm giọng: “Biết rồi”.
Đã lập lời thề thì phải thực hiện.
Khuôn mặt
kiên nghị, Mạc Nhiên lấy từ sau lưng ra một sợi dây thừng, ném về phía
Túy Cúc cũng đang giàn giụa nước mắt, nói: “Trói Bạch cô nương lại”.
Mệnh lệnh khác thường phát ra với giọng vô cùng kiên quyết.
“Mạc Nhiên?”
“Bạch cô
nương, không phải cô nương không giữ lời hứa, mà chỉ là vạn bất đắc
dĩ…”, Mạc Nhiên giữ chặt thanh kiếm bên hông, “Nhưng, Mạc Nhiên đã hứa
với Vương gia, còn ta thì còn cô nương!”.
Sở Bắc Tiệp bỏ lại đoàn quân phía sau nửa dặm.
Trăng vẫn
trôi, như có lưỡi đao khắc một đường hằn lên tim chàng. Trăng càng lên
cao, lòng chàng càng trĩu nặng. Lưỡi đao ấn mạnh vào tim, máu tươi nhỏ
xuống ròng ròng.
Trăng đã chếch sang bên.
Chàng ngẩng đầu, nhìn về phía núi xa xa, trong tầm mắt chỉ có sắc tuyết, lạnh như tay chân gan ruột chàng.
Sính Đình, đợi ta!
Ta nguyện hai tay dâng lên nàng tất cả phúc phận phú quý đời này của mình.
Hãy đợi ta thêm lúc nữa.
Thêm một lúc.
Từ nay, ta sẽ không rời xa nàng nửa bước.
Từ nay, những chuyện quốc gia đại sự cũng không thể ngăn cách đôi ta.
Từ nay, khắp thiên hạ này, trong mắt Sở Bắc Tiệp chỉ có mình Bạch Sính Đình là đáng quý nhất.
Sính Đình, Sính Đình!
Mong nàng đợi ta thêm một lúc.
Sở Bắc Tiệp
dốc hết sức lực xông vào rừng, tuấn mã hí vang, trong đêm đen đạp bằng
bao cành khô, bóng cây chưa kịp in dấu chân chàng đã bị bỏ lại phía sau.
Qua hết cánh rừng này chính là biệt viện ẩn cư.
Vó ngựa đạp tung nền tuyết, phi đi trong bóng đem.
Rừng núi âm
u, ánh trăng không thể xuyên qua lớp cành lá phủ đầy tuyết. Chàng không
ngửi thấy mùi thơm của tuyết, mà cảm nhận được mùi thuốc súng quẩn
quanh.
Ta trở về rồi!
Sính Đình, hãy để khi ngước lên, ta được thấy hình bóng nàng.
Muộn hai canh giờ này, ta sẽ bù đắp bằng cả cuộc đời mình.
Đôi mắt đen sâu ánh lên sự quyết đoán, Sở Bắc Tiệp rút kiếm, kẹp chặt lưng ngựa.
Tuấn mã lao đi như tên bắn, bay ra khỏi bạt ngàn rừng núi.
Biệt viện ẩn cư đã trong tầm nhìn, Sở Bắc Tiệp trợn trừng đôi mắt vằn những tia máu, hốc mắt như muốn nứt ra.
Ánh lửa đầy trời.
Mùi máu tanh nồng khắp không trung, lòng người lạnh hơn băng tuyết.
Tay chân cứng đờ, tim như ngừng đập.
Giá rét tàn nhẫn thẩm thấu vào trăm mạch.
Chút sức lực cuối cùng trào dâng giúp chàng đến được nơi biệt viện đang ngổn ngang
thi thể, toàn những bóng hình quen thuộc, những thị vệ thân thiết trẻ
tuổi của chàng.
Họ sớm tối cùng chàn