The Soda Pop
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210900

Bình chọn: 8.5.00/10/1090 lượt.

Tiệp dẫn đầu đoàn kỵ binh, rầm rập tiến về phía tây.

Binh mã mệt mỏi nhưng không ai bị tụt lại

Đến lúc mặt trăng phải khiếp vía, lặng lẽ lẩn vào chốn không người, mặt trời cũng chưa dám ló dạng.

Sắp đến bình minh, sắc trời càng tối.

“Đi!” Sở Bắc Tiệp vẫn phi như bay trong gió.

Tay chân chàng gần như đã tê cứng, chỉ có thanh kiếm trên hông vẫn nóng rẫy, cháy bỏng khát vọng trả thù.

Máu tươi, thi thể, cát vàng.

Nỗi lo lắng

cùng lòng căm phẫn chất chứa trong lồng ngực, chàng khao khát được vung

kiếm, được cảm nhận hào khí khi quân địch đầu rơi máu chảy, được giẫm

lên thi thể kẻ địch rồi quỳ gối trước Sính Đình thành tâm nhận lỗi, và

được say đắm với hương thơm nơi gấu váy nàng.

Ngọn Hoành

Đoạn đã ở ngay trước mắt, Sở Bắc Tiệp xông lên đỉnh núi, nhìn về bốn

phía tối om. Một khắc trước bình minh của ngày đông, vạn vật chìm trong

màu đen tối. Đôi mắt vằn đỏ sáng ngời của chàng nhìn quanh. Động tĩnh

thoáng qua trên con đường núi khiến đôi đồng tử chàng co lại.

Ngựa hí vang!

Trong đêm đen, thấp thoáng những bóng người.

Sở Bắc Tiệp nín thở.

Chàng rút kiếm, khát vọng cháy bỏng nhảy múa trong ánh mắt.

Thần Mâu từ

phía sau lên đến, nhìn theo ánh mắt của Sở Bắc Tiệp, hắn cũng nhận ra

những bóng người trong đêm. Đã làm tướng nhiều năm, Thần Mâu hiểu ngay

tình thế, hạ giọng: “Xem ra, lượng người không đông, chắc binh mã Hà

Hiệp để lại”.

Thấy tung

tích quân địch, ngay lập tức Sở Bắc Tiệp quay về với vẻ ung dung tự tin

trên sa trường, hạ giọng: “Hà Hiệp phải để binh mã chặn đường ở đây,

chứng tỏ quân chủ lực của hắn vẫn ở trong núi Hoành Đoạn”.

Nếu đại quân của Hà Hiệp đã an toàn qua núi Hoành Đoạn, tiểu đội binh mã này cũng sẽ lập tức khởi hành, đuổi theo tập hợp với đoàn quân kia.

“Đuổi giết ngay lập tức, để lại một tên có cấp bậc, để tra hỏi hướng đi của đại quân.”

“Rõ!”

Thanh kiếm nóng đến bỏng tay, nhưng trái tim chàng còn nóng hơn.

Sở Bắc Tiệp nắm chắc dây cương, nhìn chăm chăm về phía đỉnh núi Hoành Đoạn quen thuộc trước mắt.

Sính Đình, nàng có đang ở trong dãy núi kia không?

Xin nàng hãy quay lại, dù chỉ là một thoáng.

Mảnh đất già nua này xin được yên lặng vì nàng.

Ba ngàn bảy trăm thanh gươm này cũng xin được chói sáng vì nàng.

Sở Bắc Tiệp ngu dốt nhất, không biết trân trọng nhất thiên hạ đã đến đây vì nàng.

Chỉ cần được thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, nhiệt huyết sâu kín nhất của kẻ nam nhi này từ nay xin dành trọn cho nàng.

Lòng bàn tay cầm kiếm lần đầu tiên toát mồ hôi lạnh.

Dáng hình Sở Bắc Tiệp vững như núi, chậm rãi giơ kiếm, như muốn xuyên qua bóng tối vô tận, hô vang một tiếng khản đặc: “Giết!”.

“Giết! Giết! Giết!”

Mặt đất rung chuyển.

Ánh kiếm nhất loạt vung ra, tiếng đuổi giết vang khắp bốn phía.

Thiên quân vạn mã xông xuống dốc núi, giẫm nát bình minh yên tĩnh.

Ba ngàn bảy trăm kỵ binh giận dữ, tiến thẳng vào trận địa mai phục của kẻ thù.

Những hầm hố, đá hộc, nỏ căng, tên nhọn quân địch dụng công sắp xếp, không ngờ lại gặp phải nộ khí ngút trời.

Tướng không sợ chết, quân chẳng sợ thương, khí thế như thủy triều dâng.

Lạnh hơn cả

bóng kiếm là ánh sáng nơi đáy mắt vị tướng quân. Sở Bắc Tiệp cưỡi ngựa

tiên phong, thanh kiếm trong tay uống cạn máu kẻ thù. Tuấn mã hí vang,

chàng mặc kệ tướng sĩ đằng sau có theo kịp hay không.

“A!”

Những tiếng kêu thảm thiết vây quanh Sở Bắc Tiệp. Máu đỏ như hoa mai nở rộ dưới vó ngựa, dệt nên một bức tranh oanh liệt.

Không ai có thể chống lại Sở Bắc Tiệp trong cơn giận dữ, quân địch nhanh chóng tan tác chỉ vẻn vẹn trong một khắc.

Hai quân

giao tranh, ba ngàn bảy trăm kỵ sĩ gào thét vang dội từ đông sang tây,

quét sạch bóng quân thù. Khi chiến mã của Sở Bắc Tiệp lao qua trận địa

địch, cuộc chiến đã đến hồi kết thúc.

Lấy giận dữ áp chế quân thù.

Đây là cuộc tiến công không có sách lược, nhưng dũng mãnh nhất.

Mùi máu tanh nồng khắp rừng.

Đây không phải chiến tranh, mà là tàn sát. Quân địch chưa đến một ngàn người đều đã phơi thây tại chỗ.

Sau trận cuồng sát, sự yên tĩnh chết chóc đã thay thế vó ngựa cuồn cuộn.

Máu đỏ chạy dọc lưỡi kiếm.

Thần Mâu

giải tên tù binh còn sống, hất mạnh xuống chân ngựa của Sở Bắc Tiệp. Tên này khắp người bị thương, tuy mặc trang phục binh lính, nhưng khí thế

tướng quân nổi bật, khác hẳn người thường, sao có thể thoát khỏi con mắt của kẻ lão luyện trên sa trường?

“Đại quân của Hà Hiệp hiện đang ở đâu?”, Sở Bắc Tiệp hỏi.

Giọng không hề uy hiếp, song ánh mắt chàng hoàn toàn áp đảo.

Tướng địch

sững sờ, ngẩng đầu nhìn Sở Bắc Tiệp. Thấy người trên ngựa khí thế ép

người, nhưng trong bóng tối nhìn không rõ mặt, hắn vội hỏi: “Tướng quân

là người nào?”.

“Sở Bắc Tiệp.”

“Đông Lâm Trấn Bắc vương?”, tướng địch kinh ngạc kêu lên: “Chính là Trấn Bắc vương?”, khuôn mặt đầy nghi ngờ không hiểu.

Thấy có chút không ổn, Sở Bắc Tiệp trầm giọng: “Ngươi không phải người của Hà Hiệp?”.

“Đương nhiên không phải.”

“Nói rõ xem!”

Tướng địch

bỗng im lặng, suy nghĩ giây lát, rồi cắn răng, chắp tay nói: “Binh lực

của tiểu tướng bị tổn thất, không thể hoàn thành nhiệm vụ, dù sống quay

về cũng chỉ một