
hể huy động binh mã nơi biên ải?”.
Năm đó, chỉ
cần một lệnh của Sở Bắc Tiệp, tất cả binh mã tinh nhuệ của Đông Lâm đã
không hề do dự mà tấn công thành đô, bao vây vương cung.
Có những người bẩm sinh đã mang ma lực hiệu triệu vạn quân.
“Nhưng cũng
không thể khoanh tay đứng nhìn, Đại vương”, Vương hậu đau lòng, “Vì một
Bạch Sính Đình mà vứt bỏ sự an nguy của cả quốc gia. Hành động này của
Trấn Bắc vương khác gì hành động của kẻ điên? Vì tình riêng mà vứt bỏ
vương tộc, sao Trấn Bắc vương có thể làm vậy?”.
Ánh mắt thâm trầm của Đông Lâm vương nhìn ra ngoài điện: “Đều đã làm rồi”.
Mặc kệ sinh tử, mặc kệ vương tộc, mặc kệ quốc gia.
Lần đầu tiên, Sở Bắc Tiệp vứt bỏ trách nhiệm đã được dạy dỗ từ khi chào đời, hăng hái tiến lên.
Chỉ vì một nữ nhân.
Một Bạch Sính Đình.
“Bắc Tiệp,
Bắc Tiệp, đệ có còn là vương đệ vì Đông Lâm mà sẵn sàng hy sinh tất cả?” Đông Lâm vương chậm rãi đứng dậy, ngẩng lên nhìn trời xanh vô tận, cổ
bỗng thấy ngứa, ho một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ cả mấy chiếc bàn trước
mặt.
“Đại vương!”, Vương hậu thất kinh, giọng gấp gáp, “Người đâu! Người đâu!”.
Thị vệ vội vã có mặt, thấy tình cảnh trước mắt đều vô cùng kinh hãi.
“Đại vương!”
“Đại vương bảo trọng!”
“Ngự y… Mau truyền ngự y!”
…
Mưa to gió lớn, sầm sập như lốc cuốn.
Vương cung cổ kính hùng vĩ của Đông Lâm vang lên những tiếng kêu khóc bi ai.
Trước vương
vị là chiếc bàn đầy máu tươi. Đỏ như máu những thị vệ đã đổ nơi biệt
viện ẩn cư, như máu nhỏ dưới lưỡi kiếm trên sa trường.
Quốc cùng gia, gia cùng nhân, ân oán chất chồng, cao như núi, dày như đất.
Bạch Sính Đình, ngươi có tài có đức gì?
Vân Thường.
Hà Hiệp đứng sững bên bàn, thong thả đặt tập quân báo vừa đưa tới xuống, quay sang nhìn ái thê.
“Công chúa
không cần lo lắng. Đông Lâm chinh chiến liên miên, hao tổn rất nhiều
binh lực. Trong khi đó, binh mã của Vân Thường ta đã được nghỉ ngơi
dưỡng sức bấy lâu”, Hà Hiệp cười nhạt, giọng chắc chắn.
Diệu Thiên
công chúa ung dung ngồi trên ghế, chăm chú nhìn phu quân đã xa cách lâu
ngày, khuôn mặt vẫn anh tuấn, khí chất vẫn ung dung, chỉ thêm chút thỏa
mãn khó phát hiện nơi đầu lông mày.
“Phải khai
chiến thật sao? Khi yêu cầu quân Vân Thường – Bắc Mạc, chàng từng nói,
đây là chiêu ép địch khuất phục, tạo thế có lợi cho Vân Thường ta. Trận
chiến sẽ dừng lại đúng lúc, không xảy ra cảnh binh đao máu lửa.”
Hà Hiệp quan sát sắc mặt của Diệu Thiên, dịu dàng hỏi: “Công chúa sợ sao?”.
Diệu Thiên
khẽ thở dài: “Sở Bắc Tiệp là tướng lĩnh có tiếng, binh lực Đông Lâm hùng mạnh, nay chỉ trong mấy ngày đại quân Đông Lâm đã tập kết tại biên
cương Vân Thường, quân địch thế như thủy triều dâng, thiếp sao có thể
không sợ? Còn một điểm nữa không thể không lo, Bắc Mạc vương tuy là liên minh, nhưng nếu ông ta không giữ tín nghĩa, nhân lúc chúng ta đối phó
với Đông Lâm lơ là biên giới phía nam mà xuất binh tấn công ta”.
“Khiến công
chúa lo lắng là lỗi của Hà Hiệp.” Hà Hiệp tiến lên trước, từ trên cao
nhìn xuống, ánh mắt cực kỳ yêu thương vuốt ve khuôn mặt ái thê, rồi nói
bằng giọng cực kỳ dịu dàng, “Công chúa hãy giao hết ưu phiền cho bản phò mã này. Hà Hiệp đảm bảo sẽ không để Công chúa phải chịu chút uất ức
nào”.
Mũ phượng
nặng trĩu ngay ngắn trên đầu che mất tầm nhìn lên của Diệu Thiên. Nàng
nghển cổ, nhìn sâu vào đáy mắt Hà Hiệp, đôi mắt sáng trong, nụ cười ngọt ngào: “Đã có Phò mã, thiếp còn lo lắng điều gì?”. Nàng chậm rãi cúi
đầu, lại bị bàn tay Hà Hiệp nâng cằm lên. Diệu Thiên hơi ngẩng đầu trong lòng bàn tay ấm, bỗng thấy bờ môi nóng hổi, hơi thở mạnh mẽ mà dịu dàng của Hà Hiệp lan tỏa giữa môi răng mình.
Cái chạm môi dần mạnh mẽ.
Diệu Thiên
thở gấp, mặt đỏ bừng. Một lúc sau Hà Hiệp mới chịu buông ra, tim nàng
vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng vuốt lại những sợi tóc rối, liếc nhìn mình trong tấm gương xa xa, thấy rõ cả vành tai
đỏ lựng thì vừa nũng nịu vừa giận dỗi lườm Hà Hiệp một cái, khẽ khàng:
“Phò mã cũng thật là, đây là vương cung, đâu phải phủ phò mã. Nếu bọn
thị nữ nhìn thấy, Phò mã bảo thiếp phải làm sao?”.
Hà Hiệp cười vang: “Công chúa thứ tội. Hà Hiệp xa Vân Thường đã nhiều ngày, trong
lòng lúc nào cũng nhớ nhung Công chúa nên thật khó kiềm lòng”, Hà Hiệp
hạ giọng: “Tối nay Công chúa phụng giá đến phủ phò mã được không? Quân
Đông Lâm đang tập kết, mấy ngày nữa bản phò mã phải ra vùng biên cảnh
ứng phó với Sở Bắc Tiệp. Trận này không biết sẽ kéo dài bao lâu, cũng
chẳng biết bao lâu nữa mới gặp lại Công chúa”.
Bị hơi nóng
của Hà Hiệp thiêu đốt vành tai, trái tim loạn nhịp, Diệu Thiên khẽ nói:
“Phò mã không mệt sao? Đêm qua vừa về thành đô, sáng sớm nay đã phải vào cung, chắc vẫn chưa ngủ đủ giấc”.
Không khí dịu dàng trong gian phòng đang đến hồi nồng thắm, ngoài rèm bỗng có tiếng bước chân.
Bóng người
ngoài rèm càng lúc càng lại gần, rồi dừng hẳn, giọng Lục Y cung kính
vang lên: “Khởi bẩm Công chúa, Thừa tướng đại nhân cầu kiến”.
“Mời Thừa
tướng vào.” Diệu Thiên lên tiếng, rồi quay sang Hà Hiệp, nụ cười ngọt
ngào, hàng mày được chăm sóc kỹ càng hân