
hoan như hoa nở, giọng trách
cứ, “Đều tại Phò mã, khiến mặt mũi thiếp đỏ thế này, lát nữa gặp Thừa
tướng thì biết làm thế nào?”.
“Cứ để ông
ấy nhìn thấy. Thừa tướng cũng là người từng trải, chẳng lẽ không biết
chuyện phu thê ân ái?”, Hà Hiệp nở nụ cười ấm áp, ghé sát nàng, giọng
rất khẽ: “Công chúa vẫn chưa trả lời bản phò mã, đêm nay có đến phủ phò
mã không?”.
“Chàng thật là…”
“Ai thấy chăng nỗi khổ tương tư?”
Một nam nhân khoáng đạt đến lúc phóng túng càng khiến nữ nhân khó xử.
Diệu Thiên
vừa giận vừa buồn cười, mím môi đáp: “Phò mã vừa về, thiếp đã vội vã đến phủ phò mã, quần thần biết được sẽ nghĩ thế nào? Diệu Thiên là phận nữ
nhi, xem ra… phải sớm tìm giúp phò mã hai thị nữ xinh đẹp mới được”, ánh mắt giảo hoạt liếc qua Hà Hiệp.
Hà Hiệp vẫn bình thản, cười hỏi: “Đêm nay, ta sẽ chuẩn bị rượu và điểm tâm ở hậu viện phủ phò mã, thế nào?”.
Diệu Thiên
cố nhịn cười, lườm Hà Hiệp một cái, rồi giơ tay ngọc khẽ đẩy vai chàng,
giục: “Các tướng quân đang đợi bẩm báo việc quân, Phò mã mau đi đi. Cẩn
thận gặp Thừa tướng, ông ấy lại góp lời”.
Hà Hiệp phong tình véo nhẹ má Diệu Thiên, rồi lùi lại một bước, nghiêm giọng hành lễ: “Công chúa kim an!”.
Dứt lời, Hà Hiệp vén tấm rèm châu, đúng lúc Quý Thường Thanh rẽ vào hành lang.
“Phò mã.”
“Thừa tướng đại nhân.”
Gật đầu đúng phép, hai người đi qua nhau. Quý Thường Thanh quay người, chăm chăm
nhìn theo dáng hình Hà Hiệp tràn đầy tự tin và khí thế, im lặng hồi lâu, mới quay vào phòng, vấn an Diệu Thiên.
“Không cần đa lễ, mời Thừa tướng ngồi.”
Lục Y nhanh
chóng dâng loại trà đậm chuẩn bị riêng cho Quý Thường Thanh. Thừa tướng
nhận lấy, nhấp một ngụm, ngẩng đầu lên đánh giá vẻ hân hoan ngọt ngào
không thể giấu trên khuôn mặt Diệu Thiên, cười nói: “Chẳng trách quần
thần đều nói, chỉ cần nhìn tinh thần khí sắc Công chúa cũng biết Phò mã
có ở thành đô hay không”.
Quý Thường
Thanh làm tướng nhiều năm, chứng kiến Diệu Thiên công chúa trưởng thành, tình cảm hai người như cha con. Bị Thừa tướng chọc cười, Diệu Thiên
giận dỗi: “Cả Thừa tướng cũng chê cười Diệu Thiên sao?”.
Quý Thường
Thanh nhìn nàng đầy yêu thương, rồi đổi sang vẻ mặt hoàn toàn nghiêm
túc, trầm giọng hỏi: “Công chúa đã nói với Phò mã chưa?”.
Vừa nghe đến lời này, ý cười trên khuôn mặt Công chúa bỗng chốc biến mất.
“Hỏi rồi,”
nàng thở dài, chau mày, “Phò mã hoàn toàn không để ý đến việc đội quân
hùng mạnh của Đông Lâm đang uy hiếp biên giới, cũng chẳng hề có ý định
giao ra Bạch Sính Đình để ngăn chặn cuộc chiến này”.
“Công chúa,
nếu xảy ra giao tranh với Đông Lâm, đối thủ lại là Sở Bắc Tiệp, thì dù
Phò mã đích thân dẫn binh, cũng là cục diện thảm bại của hai bên, không
có lợi gì với Vân Thường ta.”
“Ta có thể
có cách gì?”, Diệu Thiên chau mày, “Lúc nãy nói về quân của Đông Lâm,
Phò mã không nhắc một tiếng nào đến cái tên Bạch Sính Đình, có thể thấy
Phò mã chẳng có ý giảng hòa với Sở Bắc Tiệp”.
Quý Thường
Thanh không nói gì, lặng lẽ mở nắp và gạt mặt nước trà, rồi nhìn chăm
chăm những gợn sóng trong đó, mặc kệ ánh mắt Công chúa đang hướng về
mình. Một lúc lâu, hai tay mới đặt chén trà ngay ngắn xuống bàn, ngữ
điệu chân thành: “Công chúa dùng kế của Phò mã, phái cả đại quân mạo
hiểm tiến đến biên giới Đông Lâm, là để Sở Bắc Tiệp vì Bạch Sính Đình mà đoạn tuyệt với vương thất Đông Lâm”. Quý Thường Thanh ngừng một chút,
mắt nhìn Diệu Thiên công chúa.
Diệu Thiên bảo: “Thừa tướng nói tiếp đi”.
“Qua hành vi không màng đại cục, mạo hiểm tập hợp quân sĩ tấn công Vân Thường của Sở Bắc Tiệp, có thể thấy Sở Bắc Tiệp và vương tộc Đông Lâm sẽ không còn
đồng tâm hợp sức nữa. Chúng ta đã đạt được mục đích của mình, Bạch Sính
Đình không còn giá trị. Phò mã giữ Bạch Sính Đình có hại mà chẳng có
lợi”.
“Ý của Thừa tướng là…”
“Công chúa
không những phải lo xa, mà phải phòng cả họa gần.” Ánh mắt cương trực
của Quý Thường Thanh nhìn về phía Công chúa Diệu Thiên, trầm giọng:
“Hiện Phò mã sắp xếp Bạch Sính Đình ở trong phủ phò mã. Thần nghe nói,
Phò mã đã dặn, ngoài việc không cho ra ngoài một mình, Bạch Sính Đình
còn được đối đãi chẳng khác gì chủ mẫu của phủ đệ”.
Hàng rèm châu trên mũ phượng khẽ động, Diệu Thiên tránh ánh nhìn của Quý Thường Thanh, trầm ngâm không đáp.
Hồi lâu, Diệu Thiên mới thờ ơ: “Ta biết rồi”.
Quý Thường Thanh lui ra, Lục Y bẩm báo: “Ngọ thiện[1'> đã chuẩn bị xong”.
[1'> Bữa ăn trưa của vua chúa.
“Ta không đói, bảo họ mang đi.”
Lại đuổi hết Lục Y và đám thị nữ ra ngoài, Diệu Thiên ngồi yên lặng trong phòng, cúi đầu suy nghĩ. Gió thổi hàng rèm châu, những viên đá quý sáng lấp lánh
thỉnh thoảng va vào nhau phát ra tiếng leng keng.
Diệu Thiên
bỏ mũ phượng trên đầu xuống, ngắm nghía hồi lâu rồi mới đặt lên bàn.
Nàng lần lượt tháo nốt những thứ còn lại, mái tóc đen xõa dài, đổ trên
vai. Diệu Thiên ngắm mình trong gương, khuôn mặt thon hơn một chút, càng thêm phần diễm lệ.
Nàng soi
gương, nhẫn nại nhếch môi, đổi mấy nụ cười, đều vô cùng xinh đẹp. Đột
nhiên, Diệu Thiên thu lại nụ cười, tiện tay úp mặt gương xuống bàn, gọi, “Lục Y!”.
Lục Y từ hà