
nh lang bước vội vào: “Có nô tỳ, Công chúa có gì dặn dò”.
“Ta muốn tắm gội.”
“Vâng, nô tỳ sẽ bảo người chuẩn bị ngay.”
Giọng ôn hòa vô cùng chắc chắn của Diệu Thiên vọng ra từ trong rèm: “Nhớ rắc thêm
cánh hoa thất hương[2'> hái trên núi tuyết vào nước tắm”.
[2'> Một loài hoa thuộc họ Cửu lý hương hay họ Vân hương.
“Vâng”, Lục Y đáp.
Như chợt
nghĩ ra việc gì, Diệu Thiên hỏi: “Loại phấn son mà tháng trước viên quan Hậu Thành dâng lên dịp sinh thần của ta, gọi là gì?”.
“Bẩm Công
chúa, gọi là Phương Nhưỡng. Loại phấn son này được chế từ cánh loài hoa
vô cùng quý hiếm, thoa lên mặt vừa mịn vừa đều, quan Hậu Thành nói, thoa thứ ấy, da dẻ sẽ mềm mại tựa hài nhi.”
Diệu Thiên chăm chú nghe, khẽ “ừ” một tiếng, rồi dặn: “Tắm gội xong, mang Phương Nhưỡng qua đây cho ta thử”.
“Vâng, thưa Công chúa.”
Nói xong, Lục Y đi chuẩn bị các việc.
Diệu Thiên
đứng dậy, cúi nhìn chiếc váy công chúa muôn hồng ngàn tía trên người.
Đây là chiếc váy do thợ may giỏi nhất Vân Thường làm, hoa cỏ muông thú
trên đó cũng do mấy chục thợ thêu giỏi nhất trong cung bận rộn cả tháng
trời tạo nên.
Tay rộng vạt dài, những chùm tua rua màu tím bạc rủ xuống chân, phong thái ung dung, quý phái vô cùng.
Đôi mắt đen láy của Diệu Thiên bỗng ánh lên tia chờ đợi và kiêu ngạo.
Hai vị danh tướng đương thời, tiểu Kính An vương và Trấn Bắc vương luôn bị người đời đem ra so sánh.
Nàng đường đường là Công chúa Vân Thường, là thê tử của Hà Hiệp.
Vậy hình dáng của Bạch Sính Đình đã cướp đi trái tim Sở Bắc Tiệp sẽ như thế nào?
Bộ dạng lúc này của Bạch Sính Đình, Túy Cúc là người biết rõ nhất.
Hai người
tay không đến đây, chỉ với hai bộ quần áo, chặng đường dài vất vả, vừa
bẩn vừa mệt. Khi họ tới đây, mọi thứ trong phủ phò mã đều đã được chuẩn
bị sẵn. Những đồ dùng hàng ngày nằm ngay ngắn ở nơi dễ lấy, không cần
phải hỏi tới.
Trên bàn đặt chiếc gương đồng và lược ngọc Sính Đình vẫn dùng ở vương phủ Kính An.
Trong tủ là những chồng y phục ngay ngắn, toàn những màu Sính Đình yêu
thích, kích thước vừa vặn với nàng.
Trên chiếc
bàn trong phòng đặt cây đàn cổ ngàn vàng khó kiếm, bên cạnh là lọ mã não đựng đầy những viên sỏi nhỏ đủ màu, tựa như một lọ đá quý.
Mùi hương ấm nồng đượm mà không hề ngột ngạt tỏa khắp gian phòng.
Bình hoa bên cửa sổ nghiêng nghiêng cành mai trắng mới cắt, vài nụ hoa e ấp điểm xuyết bên cạnh những đóa hoa nở rộ.
Tất cả hoàn mỹ đến độ khiến lòng người se lạnh.
Như thể Sính Đình đã ở đây từ rất lâu, một suy đoán khác khiến lòng người băng giá, rằng Sính Đình sẽ ở đây, ở đây mãi mãi.
Từ sáng sớm Hà Hiệp đã vào cung, để lại hai con chim nhốt trong lồng đang dần làm quen với môi trường mới.
Sính Đình ở
hậu viện, khuôn mặt nàng đã không còn nỗi đau cùng cực của đêm mồng Sáu
khi trăng sắp ẩn sau tầng mây. Thay vào đó là sự thản nhiên đến mơ hồ,
như ngọn núi chìm trong sương mù, người ngoài chỉ nhìn thấy một khoảng
xanh nặng nề, mà chẳng nhận ra đường nét bên trong.
Sự thản
nhiên cổ quái đó khiến Túy Cúc không dám lại gần, chỉ lặng lẽ đứng bên
lan can gỗ cách một dãy hành lang, dõi theo bóng dáng nàng.
Biết ruột gan Sính Đình đã đứt thành từng khúc, mà sao lưng vẫn thẳng thế kia, Túy Cúc khẽ thở dài.
Túy Cúc không thể hiểu được, ngoài bản thân Bạch Sính Đình ra, liệu còn ai có thể hiểu được nàng?
Túy Cúc lại thở dài. Gần nhau là thế, có thể nhìn rõ khuôn mặt, mà chẳng thể thấy rõ trái tim Sính Đình.
Cách một dãy hành lang, Túy Cúc thở dài đến rớt nước mắt, bất giác giơ tay lên lau.
Đúng lúc ấy, Sính Đình quay lại, khẩn thiết vẫy tay với Túy Cúc.
Túy Cúc sững người. Từ lúc đổ bát thuốc, gục xuống đất khóc, Sính Đình như đã biến
thành một linh hồn, hoặc một pho tượng gỗ, ánh mắt vô cùng mơ hồ, sâu xa khó hiểu chẳng nói một lời. Suốt chặng đường đến đây, Túy Cúc vẫn chưa
thấy hành động nào của Sính Đình có sinh khí như lúc này.
Tuy chỉ là một cái vẫy tay, nhưng nó cũng khiến người ta quá đỗi vui mừng.
Túy Cúc vội vàng vòng qua hành lang, đến bên Sính Đình: “Bạch cô nương sao thế? Cô nương muốn ăn gì không?”.
Sính Đình
lắc đầu, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai, bèn hạ giọng:
“Đang đạp ta đây này”, khuôn mặt nhợt nhạt ánh lên nét cười dịu dàng.
Sau bao ngày tuyệt vọng bi thương, đây là nụ cười đẹp nhất của Sính Đình mà Túy Cúc từng thấy.
“Nhanh thế sao?”, Túy Cúc chau mày, “Chắc cô nương nhầm rồi, mới được bao lâu chứ, tháng này thai chưa thể máy được đâu”.
“Ta không
nhầm”, Sính Đình cắn môi, “Rõ ràng đang cử động mà”. Biểu cảm tinh tế
trong thoáng chốc khiến Túy Cúc nhớ về giai nhân thanh tú từng vô cớ gây sự trong lòng Sở Bắc Tiệp.
Hồi ức không hẹn mà đến. Sau một đêm tuyệt vọng đó, đây là lần đầu tiên ký ức trở lại không nhuốm màu đau khổ…
Biệt viện ẩn cư thoang thoảng hương mai. Hồng Tường cứ hay chạy tít đi đâu. Thị vệ
trông coi khắp nơi, hễ gặp nhau là họ thường chào hỏi mấy câu. Mạc Nhiên lúc nào cũng lãnh đạm, nhưng bụng dạ rất tốt, còn tỉ mỉ dịu dàng. Các
đại nương bên nhà bếp mỗi lúc đưa cơm qua, lại thân thiết hàn huyên đôi
ba lời. Mỗi khi Bạch Sính Đình ăn được chút g