
ì, bước chân trở về bếp của họ cũng vui vẻ nhẹ nhàng hơn.
Hình bóng Sở Bắc Tiệp ở đâu, trái tim Bạch Sính Đình ở đó. Nàng gảy đàn, chàng đứng
lặng một bên, khi nàng ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau, ngọt ngào đến mức không thể chia xa.
Sắc tuyết đẹp tựa trong tranh.
Giờ hồi tưởng lại, Túy Cúc mới biết những ngày tháng trong biệt viện ẩn cư thật đáng quý biết chừng nào…
Bàn tay ngọc khẽ huơ trước mặt, Túy Cúc mới sực tỉnh: “À… Cô nương…”.
“Ta không thể ở lại chỗ này”, giọng nói nhẹ nhàng của Sính Đình ẩn chứa quyết tâm sắt đá.
Không thể để Hà Hiệp biết đến sự tồn tại của hài nhi.
Nhưng giờ hai người đang bị giam giữ ở đây, bụng Sính Đình cũng ngày một lớn, chắc chắn Hà Hiệp sẽ phát hiện ra.
“Cô nương, chắc chắn Vương gia sẽ đến cứu cô nương sớm thôi”, lời vừa dứt, Túy Cúc đã hối hận.
Biểu cảm của Sính Đình như tầng băng mỏng kết trên mặt sông vào ngày đông, đột nhiên bị người ta giẫm mạnh, nát tan trong phút chốc.
Sính Đình
quay lại, ngồi xuống chiếc ghế đá trong hậu biện. Nàng cúi đầu khiến Túy Cúc không nhìn rõ sắc mặt, hồi lâu mới lên tiếng, giọng xa xăm: “Túy
Cúc, cầu xin ngươi một việc…”.
Túy Cúc rất
hối hận vì đã lỡ miệng nên vội hạ giọng: “Túy Cúc sai rồi, sau này Túy
Cúc sẽ không nhắc đến nam nhân đó trước mặt cô nương nữa”.
Lúc này, Sính Đình mới ngẩng lên nhìn Túy Cúc, hồi lâu, nàng chậm rãi đưa tay về phía Túy Cúc.
Túy Cúc nắm chặt tay Sính Đình, quỳ xuống, ngẩng đầu bảo: “Cô nương không cần nói gì cả, Túy Cúc hiểu rồi”.
Hai bàn tay mềm yếu trắng nõn nắm lấy nhau, càng nắm càng chặt.
Tuyết bay bay, hoa rơi lệ.
Càng sợ đau lòng, lại càng bị người khác làm cho đau lòng.
Cây đàn cổ Phượng Đồng đã không còn nữa, bàn tay ấm áp vuốt mái tóc đen đến nay đã chẳng còn ấm áp.
Chàng vẫn là bảo đao, cung khỏe, chí ôm toàn thiên hạ, thiếp đã không còn là thân bồ liễu hồng nhan mơ với gió trăng.
Trăng đã chếch, đã nghiền nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm tan thành tro bụi.
“Sẽ có một ngày, nàng biết thế nào là nỗi đau xuyên tim.”
Nàng đã biết rồi.
Chỉ cần đau một lần, nàng đã biết.
Đau nhưng
chẳng phải hoàn toàn không có kết quả, ít nhất trong bụng nàng giờ đã có thêm một sinh linh bé nhỏ. Trong hình dáng mỏng manh của nàng, một trái tim đã vỡ lại có một trái tim khác hình thành.
Trái tim đó
tuy nhỏ, cũng có thể vẫn chưa hình thành toàn vẹn, nhưng nhịp tim khỏe
mạnh nhường ấy, sẽ không ai ngăn nổi sức sống mãnh liệt này.
“Dù thế nào
cũng phải bảo vệ hài nhi”, Túy Cúc khẽ nói, “Cô nương đi cả chặng đường
xóc, lại đau lòng sầu muộn, trước hết phải vứt bỏ muộn phiền, ăn ngủ cho tốt. Để Túy Cúc đi làm chút canh dưỡng thai cho cô nương”.
“Tuyệt đối
không được”, Sính Đình phản đối, “Hà Hiệp tinh thông y thuật, nếu biết
ngươi nấu loại canh này, chắc chắn sẽ hiểu ra mọi chuyện. Việc quan
trọng trước mắt là phải tìm cách trốn đi”.
Mắt Túy Cúc sáng lên: “Cô nương đã nghĩ ra cách rồi?”.
Sính Đình chau mày, khẽ lắc đầu: “Hà Hiệp không phải nhân vật tầm thường, muốn ra tay ngay tại nơi của Hà Hiệp, thực rất khó…”.
“Vậy…”
“Nhất định phải nghĩ cách”, ánh mắt Sính Đình khẽ chuyển, dừng bên chiếc bàn đá.
Trên viền chiếc bàn đá có khắc ba chữ thể Triện nho nhỏ, “Phủ phò mã”.
Phủ phò mã. Phò mã Vân Thường.
Binh quyền của Hà Hiệp ở Vân Thường đều nằm ở hai chữ “phò mã” này.
Nhìn chăm
chăm vào ba chữ ấy, hàng lông mày đang chau từ từ giãn ra, Sính Đình thở phào một hơi, lẩm bẩm: “Không biết Công chúa Vân Thường là người như
thế nào…”.
Nghe nói, Công chúa của Vân Thường khuê danh là Diệu Thiên.
Xán lạn tựa hoa xuân, đoan trang kiều diễm.
Năm xưa khi
còn nhỏ, Sính Đình được đọc sách cùng thiếu gia, thỉnh thoảng thầy giáo
có việc ra ngoài, họ cũng tìm đủ mọi cách để được đi chơi. Họ thường
sang phủ vương tử của Hà Túc, gặp gỡ, tám chuyện cùng đám con cái các vị trong vương tộc. Thỉnh thoảng họ cũng nhắc đến những chuyện phong lưu
của vương tộc Vân Thường, cuối cùng luôn kết thúc bằng hai tiếng: “Đáng
thương”.
Nghe nói số
mỹ nhân trong vương cung Vân Thường luôn ít hơn so với vương cung bốn
nước. Đại vương và Vương hậu không được tùy ý thân mật. Vương cung rộng
lớn như vậy, nhưng nơi duy nhất họ có thể ân ái cùng nhau lại là cung
điện riêng của Vương hậu. Ra khỏi cái tổ ấm cỏn con này, dù có thân mật
đến cỡ nào họ cũng phải ngồi đoan trang, tách thành hai phía.
“Thật đáng thương, chẳng trách Vân Thường vương chỉ có một công chúa.”
“Kìm nén như thế, có được một nàng công chúa đã là tốt lắm rồi.”
Đám con cháu quý tộc vừa hiểu chút chuyện đời nên nói năng chẳng hề kiêng dè, xuýt
xoa cảm thán. Nghĩ mình sống trên đất Quy Lạc phong tục phóng khoáng,
tình chàng ý thiếp, nước đến thành dòng, thì cảm thấy may mắn.
“Công chúa
cũng là mệnh khổ. Quy Lạc chúng ta, Công chúa xuất giá đều ở trong phủ
phò mã, phu thê sớm hôm cận kề, muốn làm gì thì làm. Vân Thường không
thế, sau khi xuất giá, Công chúa sẽ vẫn ở trong vương cung, chỉ khi nào
muốn làm cái chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia mới thông báo cho phò mã, nói rõ đêm nào sẽ qua.”
“Ha ha! Vậy
một tháng mấy lần, chẳng ph