XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211232

Bình chọn: 8.5.00/10/1123 lượt.

“Thiếu gia không mệt sao? Đêm qua mới trở về, sáng nay đã phải ra ngoài”.

Hà Hiệp xúc động nhìn nàng, nở nụ cười dỗ dành: “Có muội xem, mệt sao được?”.

Kiếm sắc rút ra khỏi bao, thân hình Hà Hiệp nhanh như chớp.

Như giao long gặp nước, thoải mái vẫy vùng, lại như dây mây cuốn vào thân cây, biến ảo khôn lường.

Đường kiếm như nước chảy mây trôi, khí thế ngút trời.

Sính Đình dựa vào đình, lặng lẽ ngắm nhìn.

Ánh mắt nàng dịu dàng như khói nước, khiến mọi nỗi mệt mỏi của Hà Hiệp tiêu tan.

Hà Hiệp cầm kiếm bay vút lên cao, khi quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Sính Đình.

Trong thoáng chốc, vương phủ Kính An yên vui như đang ở ngay đây.

Tất cả vẫn

như chưa hề thay đổi. Phụ mẫu vẫn còn, cửa nhà vẫn nguyên, những điều

kiện hắn vẫn cố giữ gìn và tự hào, vẫn nguyên vẹn.

Năm tháng kiêu ngạo, phong hoa tuyết nguyệt chưa từng mất đi.

Hà Hiệp múa

một đường kiếm nghiêng, trổ hết chiêu thức của bản thân, như muốn lưu

lại những ngày tháng xưa kia in dấu sâu đậm trong lòng.

Gió Bắc lạnh buốt không ngăn được hào khí trào dâng. Hết bài múa kiếm, Hà Hiệp mồ

hôi đầm đìa, khoáng đạt giơ ống tay áo lau mồ hôi trán, cười nói: “Tiếp

tục!”.

Mũi kiếm

chếch xuống dưới bỗng dừng lại, thân hình thay đổi, tựa như rồng sắp bay lên trời, chuẩn bị bùng phát. Đây chính là Kính An kiếm pháp Sính Đình

vẫn yêu thích.

Tằng…

Ánh kiếm tựa giao long du ngoạn bốn phương, tiếng đàn mãnh liệt không hẹn mà vang lên, thúc giục thế kiếm.

Hà Hiệp vô

cùng phấn chấn, từng chiêu, từng thức không hề trì trệ, thế kiếm bỗng

đổi, tiếng đàn càng vút cao, như tiếng rồng gầm thét.

Múa kiếm gảy đàn, phối hợp ăn ý, chẳng chút tì vết.

Hà Hiệp ung dung múa hết bộ Kính An kiếm pháp, khúc Cửu thiên cũng kết thúc dưới ngón tay Sính Đình.

Chiêu kiếm cuối cùng dừng lại, tiếng đàn theo đó ngưng bặt.

Hai đôi mắt thâm trầm gặp nhau giữa không trung, cảm giác quen thuộc mà phức tạp bỗng ào tới.

Sính Đình, muội cũng giống ta, chưa từng quên quá khứ.

Trong lòng muội vẫn có vương phủ Kính An, vẫn có tiểu Kính An vương!

Ngoài Sở Bắc Tiệp, vẫn còn có chỗ cho người khác trong lòng muội, đúng không?

Vẫn có!

Trời đất bỗng im ắng vô cùng.

Không biết bao lâu sau, ánh mắt gặp nhau giữa không trung mới từ từ tách ra. Sính Đình nhìn về một nơi nào đó phía sau Hà Hiệp.

Hà Hiệp như có cảm giác, thình lình quay đầu lại.

Một dáng hình tao nhã kiều diễm lọt vào tầm mắt Hà Hiệp.

Diệu Thiên

công chúa nổi bật trong chiếc váy dài màu tím long trọng, trên vai khoác áo lông chồn trắng tinh, đầu đội mũ phượng trân châu cầu kỳ, cổ đeo

chuỗi vòng đá quý sáng lấp lánh.

Đôi môi Diệu Thiên hồng đào, mắt sáng như sao.

Tám thị nữ phía sau Công chúa đều cúi đầu nhìn xuống, đứng một bên hầu hạ.

Thấy Hà Hiệp quay lại, Diệu Thiên khoan thai nở nụ cười, khen ngợi: “Lần đầu tiên

thiếp được ngắm Phò mã múa kiếm trong tuyết”. Ánh mắt Công chúa chuyển

đến phía sau Hà Hiệp, dịu dàng, “Song cầm Quy Lạc, quả nhiên danh bất hư truyền. Bạch cô nương, ngưỡng mộ từ lâu”.

“Công chúa

điện hạ.” Ngón tay ngọc rời khỏi cây đàn, Sính Đình chậm rãi đứng dậy,

cách một tiểu đình, hướng về phía Diệu Thiên công chúa hành lễ từ xa.

Sắc mặt Hà

Hiệp bỗng thay đổi, thoáng sau đã mỉm cười: “Công chúa tới từ khi nào

vậy?”. Hà Hiệp thu kiếm, đến bên và nắm tay Diệu Thiên, “Lạnh thế này,

sao không gọi ta một tiếng, lại đứng trong tuyết thế kia?”.

“Tiếng đàn

hòa điệu kiếm trong tuyết, cảnh đẹp khiến lòng người say mê, ai nỡ làm

đứt đoạn?”, Diệu Thiên hiền thục để Hà Hiệp dắt tay.

Họ vào đại

sảnh ngồi. Thị nữ nhanh chóng dâng trà nóng. Đều có tâm sự riêng, ba

người cúi đầu thưởng trà, nhìn khói tỏa vẩn vơ, nhất thời im lặng.

Diệu Thiên

công chúa thân phận tôn quý nhất, tất nhiên ngồi vào vị trí chính giữa.

Nàng nghiêng đầu đánh giá Sính Đình ngồi bên cạnh, hồi lâu bỗng cười

nói: “Khúc nhạc lúc nãy Bạch cô nương gảy thật dễ nghe, không biết tên

là gì?”.

Sính Đình đặt chén trà xuống, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà đáp: “Tên là Cửu thiên”.

“Cửu thiên…” Diệu Thiên trầm ngâm nhắc lại cái tên, rồi gật đầu nói, “Điệu nhạc hay, tên cũng đẹp”.

“Công chúa quá khen.”

“Có thể đàn thêm một lần không?”

Hà Hiệp bất

chợt đặt chén trà xuống, chưa đợi Sính Đình trả lời đã thân thiết hỏi:

“Công chúa dùng bữa tối chưa? Biết Công chúa đến, ta đã dặn nhà bếp

chuẩn bị mấy món điểm tâm của Quy Lạc. Lần trước nếm thử, Công chúa vẫn

nói muốn dùng thêm mà?”.

Vỗ tay mấy

tiếng, Hà Hiệp gọi một thị nữ đến, dặn: “Mau mang những món điểm tâm đã

chuẩn bị lên đây, cả rượu ta đem về, cũng đưa cả lên”.

Một lúc sau, điểm tâm và rượu ngon đã được mang lên. Toàn những món điểm tâm do đầu

bếp Quy Lạc làm, vẫn nóng hổi, bên trên còn khéo léo khắc hình cánh hoa

lung linh nhiều màu sắc khiến người ta thích mắt. Mỗi chiếc đĩa nhỏ bày

năm món điểm tâm màu sắc khác nhau, phần nhân bên trong cũng khác nhau.

Hà Hiệp bảo

thị nữ lui ra, tự tay rót chén rượu, đưa lên môi Diệu Thiên. Diệu Thiên

nhìn Hà Hiệp, ánh mắt khẽ dừng trên khuôn mặt không rõ biểu cảm của Sính Đình, ngoan ngoãn ngẩng đầu uống cạn chén