XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211405

Bình chọn: 8.00/10/1140 lượt.

bất mãn do sơ suất để lộ ra ngoài vừa rồi, đổi sang ngữ khí ngượng ngùng, nói:

“Dọc đường về biết bao người nhìn vào. Đã là phu thê, còn đưa tới đưa

lui, khách sáo như người ngoài vậy…”.

Hà Hiệp cười dịu dàng: “Công chúa nghĩ ngợi nhiều rồi. Chúng ta là phu thê, mãi mãi

không bao giờ là người ngoài. Đưa tới hoàng cung sợ mọi người cười chê,

vậy hãy để bản phò mã đưa Công chúa đến đại môn, được không?”.

Diệu Thiên không nói gì, vẻ mặt vô cùng kiều diễm đầy chất nữ nhi, ngoan ngoãn để Hà Hiệp dắt tay.

Hai người

thân mật ra đến đại môn, Hà Hiệp nói vô số lời ngọt ngào, tình cảm,

khiến khuôn mặt gượng gạo của Diệu Thiên nở nụ cười tươi như hoa.

Bên cổng, thị vệ đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, ánh đèn sáng lấp lánh soi rọi cả con phố sáng rực như ban ngày.

Hà Hiệp đích thân dìu Diệu Thiên lên xe, còn thò đầu vào trong dặn dò đôi ba câu rồi mới đứng sang một bên, nhìn theo đội xe vương cung rầm rập rời đi trong đêm yên tĩnh,

Đoàn xe đi được một quãng rất xa, chỉ còn là chấm nhỏ trong mắt, Hà Hiệp mới quay vào.

Đêm đã vào khuya, trời đất tĩnh lặng.

Giống như khúc nhạc của Sính Đình, tiếng đông tĩnh lặng.

Hà Hiệp

không về phòng ngủ của mình, mà đi thẳng đến phòng Sính Đình. Thấy bước

chân vào phòng, bóng người đứng bên giường kinh hãi. Nhìn rõ là Hà Hiệp, người ấy vội vàng cúi đầu hành lễ: “Phò mã”, ánh mắt thoáng tia bất

bình.

Nhận ra là thị nữ của Sính Đình, ánh mắt Hà Hiệp chỉ nhìn qua một cái, rồi dừng trên khuôn mặt Sính Đình, vô cùng dịu dàng.

Túy Cúc đang đứng cạnh Sính Đình, biết rõ phòng của Hà Hiệp ở bên kia, không nghĩ Hà Hiệp lại đến đây vào lúc này, nhưng thấy Hà Hiệp đến bên giường, dù gì

hắn cũng là chủ nhân chỗ này, Túy Cúc đành tránh sang một bên.

Chẳng quan

tâm đến Túy Cúc, Hà Hiệp ngồi bên giường, nhìn thật kỹ rồi đưa tay khẽ

chạm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Sính Đình. Nàng gầy đi nhiều.

Túy Cúc thấy rõ mọi việc, hai tay nắm chặt buông thõng bên hông, tim đập thình thịch.

Đêm khuya

thanh vắng, cô nam quả nữ ở trong phòng ngủ riêng tư này, thật là lúc

trời không biết đất chẳng hay. Nếu Hà Hiệp nảy sinh tà ý với Sính Đình

thì phải làm thế nào?

Hà Hiệp vẫn

hoàn toàn không hay biết tâm trạng lo lắng của Túy Cúc, ngón tay vẫn

vuốt ve lông mày, đôi mắt, làn môi hồng của Sính Đình, ánh mắt yêu

thương nhìn nàng say ngủ.

Dõi theo

nhất cử nhất động của Hà Hiệp, mỗi động tác Hà Hiệp chạm vào Sính Đình,

Túy Cúc đều lo lắng không yên, chỉ mong ngón tay kia nhanh chóng rời

khỏi khuôn mặt Sính Đình, lại lo bàn tay ấy sẽ chuyển đến nơi khiến

người ta sợ hãi.

Vương gia, phải làm sao bây giờ?

Vương gia còn không đến, đại sự sẽ chẳng hay đâu!

Lần đầu tiên trong đời, Túy Cúc thấy oán hận Sở Bắc Tiệp.

Túy Cúc đang lo lắng đến gần như ngạt thở, bỗng nhiên bàn tay ấy rời khỏi khuôn mặt Sính Đình, Hà Hiệp đứng dậy.

Lúc này, Túy Cúc mới dám thở phào một hơi, cứ ngỡ Hà Hiệp đã nhìn đủ rồi, chỉ mong

hắn mau mau rời đi. Không ngờ, Hà Hiệp đứng lên, quay người, tháo đai

lưng, rõ ràng định cởi y phục.

Ánh mắt sắc

bén của Hà Hiệp nhìn về khuôn mặt trắng bệch của Túy Cúc, chau mày: “Còn ngây ra đó làm gì? Không biết hầu hạ việc cởi áo sao?”. Hà Hiệp vẫn

giống như khi ở vương phủ Kính An, đối xử với thị nữ vô cùng hiền hòa,

mặc họ muốn làm gì thì làm, dung túng cả đám kẻ hầu người hạ không chút

quy củ.

Cởi áo? Như

có ai treo tim mình lên, Túy Cúc nhìn về phía Sính Đình đang nằm lẻ loi

không hề phòng bị trên giường mà không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

“Phò mã… định cởi áo ở đây?”

“Đúng thế.”

Hà Hiệp trả lời, thấy Túy Cúc vẫn chẳng có ý tới hầu hạ, nghĩ lại, đây

là thị nữ của Sính Đình, cũng không tiện trách mắng, thôi thì chẳng cần

nha đầu ấy hầu hạ, tự mình cởi áo ngoài.

Thấy Hà Hiệp có vẻ như sắp ngủ ở đây, Túy Cúc cuống như kiến bò chảo lửa. Phủ phò mã rộng lớn, toàn người của Hà Hiệp, dù Túy Cúc kêu lên, cũng chẳng có ai

để ý. Huống hồ chưa nói đến người khác, chỉ một mình Hà Hiệp, Túy Cúc và Sính Đình đã không ứng phó được rồi.

Vương gia, phải làm thế nào đây?

“Khuya rồi, ngươi cũng đi ngủ đi”, Hà Hiệp nói với Túy Cúc.

“Vâng…” Tuy

nói vậy, nhưng bước chân Túy Cúc vẫn chẳng xê dịch. Nàng cắn môi, lo

lắng nhìn quanh gian phòng, ánh mắt dừng bên bức tượng đá nhỏ nhắn trên

bàn, thầm nghĩ, nếu Sính Đình gặp nguy hiểm, mình sẽ cầm thứ kia nện vào đầu hắn.

Hà Hiệp vốn

là võ tướng, thân thủ nhanh nhẹn, đập thế chưa chắc đã có tác dụng,

không biết chừng còn mất cả cái mạng này, nhưng, chỉ cần khiến hắn cụt

hứng đã là tốt lắm rồi.

Nữ tử yếu mềm gặp nam nhân khỏe mạnh, dù có y thuật cải tử hoàn sinh cũng hoàn toàn vô dụng. Việc đến nước này còn có cách gì?

Nghĩ tới đây, Túy Cúc bất giác tiến thêm hai bước đến bên bức tượng đá.

Hà Hiệp ngồi xuống giường, buông nốt bên màn còn lại.

Đứng ngoài

tấm màn mỏng, thấy Hà Hiệp nằm xuống cạnh Sính Đình, Túy Cúc nhanh chóng cầm bức tượng đá, giấu trong tay áo, rồi rón rén lại gần.

Hình như bị

Hà Hiệp làm cho tỉnh giấc, Sính Đình mơ màng “ư” một tiếng, khẽ trở

mình. Nín thở nghe ngóng, chỉ cần Sính Đình kêu lên một tiếng, Túy Cúc

sẵ