
rượu phu quân đưa lên, rồi
thưởng thức hai món điểm tâm, không nói gì thêm, vẻ mặt bình tĩnh.
“Sính Đình, muội cũng nếm thử xem”, Hà Hiệp nhìn về phía Sính Đình.
Trên chiếc
bàn bên cạnh Sính Đình cũng có ba, bốn chiếc đĩa nhỏ. Nàng cúi xuống
nhìn, lắc đầu nói: “Sính Đình không ăn điểm tâm vị táo, thiếu gia quên
rồi sao?”.
“Tất nhiên
ta không quên”, Hà Hiệp đáp, “Muội không thấy trên món điểm tâm có sợi
cà rốt ư? Điểm tâm vị táo đều đổi sang nhân cà rốt, còn thêm cả mật ong
bên trong”.
Sính Đình
khẽ lấy một cái, tách ra xem, bên trong đúng là nhân cà rốt, còn có cả
mùi thơm thoang thoảng của mật ong. Sính Đình nhẹ nhàng nếm thử, ánh mắt sáng lên: “Vị còn ngon hơn trước kia, thiếu gia đã cho thêm thứ gì?”.
Hà Hiệp liếc nhìn Diệu Thiên, rồi trả lời cho có: “Cũng không có gì, chỉ là dùng
loại mật ong tươi của mùa đông. Trên vùng núi tuyết gần thành đô Vân
Thường có loại ong mật không sợ lạnh”.
Món điểm tâm hương vị quê hương ngon một cách lạ kỳ, Sính Đình nếm thử một chút,
bỗng thấy thèm ăn, mấy món điểm tâm trong đĩa chỉ to bằng đầu ngón tay,
nhìn thì đẹp nhưng thật chẳng thấm tháp vào đâu. Sính Đình nhã nhặn ăn
hết năm phần điểm tâm, ánh mắt nhìn sang đĩa điểm tâm của Hà Hiệp.
“Chỉ đĩa của muội có vị cà rốt. Mấy đĩa này đều không phải. Sớm biết muội thích ăn
như thế, ta đã bảo nhà bếp làm thêm một phần dự trữ rồi.” Ánh mắt Hà
Hiệp lại nhìn về phía Diệu Thiên đang ngồi chính giữa, ân cần hỏi: “Lần
trước Công chúa nói thích món điểm tâm nhà bếp làm, nên hôm nay ta chuẩn bị cho Công chúa mấy loại nhân đó. Công chúa có muốn nếm thử nhân cà
rốt không?”.
Diệu Thiên cười lãnh đạm: “Thiếp thích vị táo!”, rồi với tay lấy bình rượu trên bàn.
Hà Hiệp muốn giúp Diệu Thiên, nhưng đã chậm một bước.
Sính Đình
cầm bình rượu, chậm rãi rót đầy chén của Diệu Thiên công chúa, nở nụ
cười thân thiết, giọng dịu dàng: “Tuyết đã ngừng bay, trăng cũng sắp
lên. Hay chúng ta mở cửa sổ đại sảnh, để ánh trăng ùa vào, Công chúa
uống rượu, nghe Sính Đình gảy đàn, vừa giải sầu, lại tao nhã, được
không?”.
“Nghe đã
thấy dễ chịu rồi.” Diệu Thiên gật đầu, sai người mở cửa sổ đại sảnh.
Trời đông ngày ngắn, từ tiểu đình trở vào đại sảnh chưa quá một canh
giờ, mà màn đêm đã buông. Trăng sao rất sáng, chắc mai là một ngày nắng.
Trăng rải ánh vàng, chảy xuống đại sảnh cuồn cuộn như nước đổ.
Đám thị nữ chuyển chiếc bàn và đàn cổ Hà Hiệp chuẩn bị cho Sính Đình vào, đặt ngay ngắn lên bàn.
Sính Đình
rửa tay, châm hương, khuôn mặt thanh tú thêm phần trang trọng. Nàng ngồi trước cây đàn, nín thở nhắm mắt, bàn tay lướt trên dây đàn, gảy khẽ.
Âm thanh run rẩy cực thấp vang lên, như tiếng nấc nghẹn của dây đàn.
Nghe tiếng
đàn, Diệu Thiên thở dài một tiếng: “Đàn tốt, chẳng trách Phò mã không
tiếc ngàn vàng mua về”. Nhìn sang Hà Hiệp, Công chúa lại tiếp tục tán
tụng, “Cũng chỉ cây đàn tốt như vậy mới xứng với tài đánh đàn của Bạch
Sính Đình”.
Hà Hiệp đáp lời Diệu Thiên bằng nụ cười yêu chiều, vẫn chẳng lên tiếng, chỉ dịu dàng vuốt ve ánh mắt Diệu Thiên.
Sính Đình thử âm, thấy tâm đã tĩnh, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Công chúa muốn nghe khúc gì?”.
“Việc quan
trọng này phải giao cho người thân quen với người gảy đàn.” Ánh mắt Diệu Thiên dừng trên khuôn mặt Hà Hiệp, giọng lãnh đạm: “Mời Phò mã thay
thiếp chọn một khúc”.
Suy nghĩ giây lát, Hà Hiệp đáp: “Xuân cảnh, thế nào?”.
Sính Đình khẽ gật, nhắm mắt tĩnh tâm, dưỡng thần, khi mở mắt, ánh nhìn đã thêm vẻ tự tin và thần thái không dễ khinh thường.
Nàng giữ dây đàn, thuần thục gảy tay.
Tiếng đàn nhẹ nhàng hoàn toàn khác với âm thử khi nãy, ngoan cường cất tiếng.
Tiếng đàn vang đến đâu, sinh khí tràn đến đấy.
Đã không còn vẻ u ám lạnh lẽo của mùa đông, dường như lúc này thời gian đang trôi đi gấp gáp, khiến con người cũng cảm nhận được, đông qua xuân tới.
Điệu nhạc
gấp gáp không hề khiến người nghe buồn chán, mà như đang thấy cả mưa
xuân lất phất, bên mái hiên từng giọt mưa tí tách, dịu dàng trong trẻo.
Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, rồi đến cao trào, sắc xuân rạng rỡ về khắp đất trời.
Vạn vật khoan khoái.
Chim chóc
véo von xuyên qua những cánh rừng, cỏ non xanh rờn trên nền đất tuyết
vừa tan, cây cổ thụ vươn mình đón gió, chuẩn bị thay áo mới.
Muông thú
yên lặng cả một mùa đông đã thò đầu ra khỏi hang, trong phút chốc, chúng ùa hết ra ngoài, trêu đùa những nụ hoa còn đang e ấp.
Sắc xuân tuôn trào trong tiếng đàn, khiến cả không trung ngập đầy hương vị của mùa xuân.
Người trong sảnh nghe như mê như say, tưởng chừng nắng xuân tháng Ba đang bừng sáng, làm rạng rỡ lòng người.
Cuối cùng, tiếng đàn dần thấp, một ngày sắp tắt.
Chim chóc về tổ, muông thú kéo nhau đi tìm nguồn nước mát lành sau một ngày vui chơi mệt mỏi. Cỏ non như cũng cao hơn sau một ngày. Cây cổ thụ im lìm đứng
đó, mỉm cười nhìn chú sóc cuộn mình ngủ trong cành lá.
Dư âm văng vẳng, hồi lâu không dứt.
Mãi một lúc
sau, Diệu Thiên mới chợt tỉnh, thốt ra lời khen tự đáy lòng: “Trong
thiên hạ có tiếng đàn hay đến nhường này. Phò mã bầu bạn với Bạch cô
nương, quả là may mắn hơn ta không b