pacman, rainbows, and roller s
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211421

Bình chọn: 8.5.00/10/1142 lượt.

n sàng vén màn, dùng hết sức đập một cái.

Trong yên lặng, tiếng Sính Đình mơ hồ hỏi: “Thiếu gia?”. Một lúc sau, lại thấy tiếng lẩm bẩm: “Sao thiếu gia qua đây?”.

“Ta ôm muội sẽ ấm hơn một chút.”

Trong màn có động tĩnh, hình như Hà Hiệp đã ôm Sính Đình. Thần kinh Túy Cúc căng ra, hai tai dựng đứng, Sính Đình vẫn không có phản ứng gì, có lẽ ngủ tiếp

rồi.

Túy Cúc nắm

chặt bức tượng đá trong ống tay áo, bàn tay toát mồ hôi lạnh. Đợi một

lúc lâu, Túy Cúc thấy tiếng thở đều đều vang lên trong màn, hình như họ

đã ngủ thật rồi.

Vẫn không yên tâm, Túy Cúc khẽ khàng xuyên ngón tay qua mép màn, nhìn trộm bên trong.

Sính Đình và Hà Hiệp nằm trên giường, đắp chung một chăn, ôm nhau ngủ. Hai người nằm yên, mặt kề sát mặt, không chút phòng bị, ngủ say như hai trẻ thơ.

Sững sờ nhìn hồi lâu, trái tim đang bị treo trên cao của Túy Cúc mới về lại vị trí.

Lúc này, chỉ còn sự ngạc nhiên, Túy Cúc tự hỏi, chuyện này rốt cuộc là

thế nào?

Túy Cúc nhẹ

nhàng rút tay về, nhìn hai người qua tấm màn mỏng. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không dám mất cảnh giác, Túy Cúc cầm bức tượng đá, ngồi giữ

bên giường. Cố được hai canh giờ, mệt mỏi và buồn ngủ, mí mắt nàng càng

lúc càng trĩu nặng.

Túy Cúc châm cho Sính Đình bảy cây kim, tạm thời thay đổi mạch tượng, nhưng cơ thể

đã có chút không thích nghi. Đêm đến lại miễn cưỡng đàn vài khúc, tuy để dụ Công chúa Vân Thường, nhưng Sính Đình cũng hao tổn không ít sức lực. Nàng nằm trên giường, ngửi thấy mùi hương Quy Lạc quen thuộc, cứ ngỡ

mình đang mơ giấc mộng được quay về vương phủ Kính An.

Mọi thứ vẫn thanh bình, yên ổn.

Nàng mặc sức vui đùa cùng Hà Hiệp, vô ưu vô lo.

Hình như lại đến mùa đông, hai người sợ lạnh, nhưng đêm vẫn thích ngắm sao, nên

thường hay nằm chung chăn, ngắm sao đến tận đêm khuya. Mệt mỏi và buồn

ngủ, nên họ chẳng kiêng dè mà ôm nhau ngủ thiếp đi.

Hai người

cùng lớn lên từ nhỏ, sớm hôm thân thiết, mỗi người một tâm tính riêng,

song chưa từng có ý nghĩ xấu xa, chưa từng ý thức nam nữ khác biệt.

Các bậc trưởng bối trong phủ đã sớm dự định sau này Sính Đình sẽ trở thành thứ phi, nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mùi hương của Quy Lạc, đó là mùi hương thuộc về vương phủ Kính An.

Vương phi thích nhất mùi hương này, nói rằng để an thần. Phòng thiếu gia cũng thường dùng.

Nàng có

phòng riêng, nhưng phòng thiếu gia cũng là phòng của nàng, muốn vào lúc

nào cũng được, tha hồ tùy ý mà chạm tới những thứ đồ mình thấy hứng thú

trong đó.

“Ôm muội sẽ ấm hơn một chút”, bé trai bảy, tám tuổi lúc nào cũng muốn bảo vệ nàng.

“Mở cửa sổ đi.”

“Mẫu thân

biết sẽ lại mắng ta.” Tuy nói vậy, Hà Hiệp vẫn nhảy ra khỏi chăn, đẩy

cánh cửa sổ cót két mở toang, rồi lại nhanh chóng chui vào trong, ôm

Sính Đình trắng trẻo, mềm mại mà kêu lên, “Lạnh quá!”.

“Mùa đông phải lạnh một chút mới thích.”

“Còn nói à! Mấy hôm trước ai lạnh quá mà bị ốm?”

Lời con trẻ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Mơ màng tỉnh giấc, khuôn mặt quen thuộc của Hà Hiệp ngay trong tầm mắt, Sính Đình vội vã lùi ra phía sau, định thần nhìn lại.

Không phải là mơ!

“Sao thế?”, Hà Hiệp mở mắt, mỉm cười hỏi.

Sính Đình ngồi dậy, hỏi: “Sao thiếu gia lại ngủ ở đây?”.

“Chúng ta ngày trước…”

“Ngày trước là ngày trước, hiện tại là hiện tại”, Sính Đình ngắt lời, giọng trách mắng, “Chúng ta đều đã lớn rồi!”.

Ít khi thấy

Sính Đình nổi nóng, Hà Hiệp vô cùng ngạc nhiên, hồi lâu mới cười nhạt,

nói: “Đúng thế, lớn rồi, trái tim cũng thay đổi rồi”. Dứt lời, hắn bước

xuống giường, tự mình mặc áo.

Đêm qua, Túy Cúc ngủ ngay cạnh giường, mơ hồ nghe tiếng động bên tai, vội vàng dụi

mắt, đứng trong góc, tay vẫn cầm bức tượng đá nhỏ chưa hề có tác dụng

gì.

Hà Hiệp nhìn thấy, quay lại, trầm giọng nói với Sính Đình: “Muội không phải lo, thị

nữ của muội tỉnh táo lắm, tay vẫn cầm hung khí đứng bên giường đến tận

sáng. Trong phủ này, ta muốn làm gì, có ai ngăn nổi?”. Hà Hiệp xưa nay

vô cùng phong độ, nhưng một đêm ấm áp không tà ý đã bị người ta cố ý phá hỏng, dù có bản lĩnh đến mấy, hắn cũng chẳng còn phong độ.

Sính Đình và Hà Hiệp sống bên nhau bao năm, thân mật vô cùng, không hề có ý niệm nam nữ khác biệt, dù nghe đến việc sau này Sính Đình sẽ trở thành thứ phi,

họ cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nay nghe câu này của Hà Hiệp, trong lòng

Sính Đình vừa sợ vừa giận, sắc mặt trắng bệch.

“Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta đã bao giờ ép muội việc gì chưa?”, Hà Hiệp tức giận, nghiến răng, “Sở Bắc Tiệp mới là kẻ cần thân thể mà bỏ qua trái

tim, muội đừng coi ta thành hắn”.

Sính Đình chỉ cảm thấy trái tim như bị người khác chọc một đao, cả người run rẩy, từ từ khuỵu xuống.

Túy Cúc kêu lên một tiếng: “Cô nương!”.

Hà Hiệp

hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng, xoa lưng cho nàng, dịu dàng nói: “Ta sai

rồi, muội đừng như thế”. Từ nhỏ, mỗi khi chọc giận Sính Đình, Hà Hiệp

vẫn hay dỗ dành nàng như vậy. Lời buột miệng cũng không thấy thẽ thọt

khúm núm.

Túy Cúc mang nước nóng lên. Sính Đình uống một ngụm, rồi nhìn sang Hà Hiệp, nhận ra

sự quan tâm trong mắt hắn là thật. Nghĩ đến việc mình trăm phương ngàn

kế nghĩ cách chạy trốn con ngườ