
cam tâm để Bạch
Sính Đình bị người ta lăng nhục, nên phải nghĩ cách đưa nàng ta về Vân
Thường. Trong việc này, Vân Thường ta không hề sai, đúng không?”.
Suy nghĩ
giây lát, Diệu Thiên cũng nghe ra ý tứ trong đó, bèn gật đầu đồng ý:
“Bạch Sính Đình vốn là thị nữ của vương phủ Kính An, tiểu Kính An vương
cứu Bạch Sính Đình khỏi tay Trấn Bắc vương, xét về tình thì có thể chấp
nhận. Vân Thường ta không làm gì sai, Đông Lâm không có lý do xuất
binh”.
Thầm khen
Diệu Thiên thông minh, Quý Thường Thanh nhìn nàng đầy yêu thương, tiếp
tục: “Công chúa sai rồi. Dù có lý do hay không, chỉ cần Bạch Sính Đình
đang ở trong tay chúng ta, chắc chắn Sở Bắc Tiệp sẽ xuất quân”.
Ánh mắt Diệu Thiên có vẻ giác ngộ: “Ý thừa tướng là… phải làm thế nào để Bạch Sính Đình không còn trong tay chúng ta?”.
“Đúng thế.
Phò mã đi là để cứu, chứ không phải để làm tổn thương Bạch Sính Đình.
Nếu Bạch Sính Đình không ở Vân Thường, Sở Bắc Tiệp còn có lý do gì khai
chiến?”
“Chúng ta có thể nhân lúc Phò mã rời đi mà thả Bạch Sính Đình?”, Diệu Thiên suy nghĩ một lát, lại lắc đầu, “Không được, để có Bạch Sính Đình, đại quân của
ta đã phải uy hiếp biên cảnh Đông Lâm, huy động bao binh lực, nay sao có thể nói thả là thả? Hơn nữa, Phò mã biết được chắc sẽ vô cùng giận dữ”.
“Chỉ cần
Bạch Sính Đình không về bên Sở Bắc Tiệp, thì bao nhiêu binh lực huy động cho liên quân Bắc Mạc – Vân Thường uy hiếp biên cảnh Đông Lâm đều đáng
giá”, Quý Thường Thanh phân tích tỉ mỉ, “Phò mã rất yêu thương Bạch Sính Đình, đối đãi với nàng ta như muội muội, sao có thể trách khi Công chúa thấy Bạch Sính Đình đáng thương mà mềm lòng thả đi? Công chúa phải nhớ, lúc trước Phò mã thỉnh cầu xuất binh là để phá hoại quan hệ giữa Sở Bắc Tiệp và vương tộc Đông Lâm. Nay mục đích đã đạt, Phò mã không còn lý do để kiên trì với việc này. Chẳng lẽ Phò mã lại có tâm tư khác khi thỉnh
cầu Công chúa xuất binh? Không lẽ Vân Thường ta dốc sức huy động đại
quân để Phò mã và Sở Bắc Tiệp tranh giành một nữ nhân?”.
Mấy câu sau
vô cùng cứng rắn, cũng đúng với tâm tư của Diệu Thiên. Diệu Thiên nghe
mà sảng khoái, cười đáp: “Thừa tướng nói rất đúng, huy động đại quân Vân Thường là vì lợi ích quốc gia, chứ không phải vì Phò mã và Sở Bắc Tiệp
tranh giành một nữ nhân. Nếu trách ta vì việc Bạch Sính Đình rời đi, Phò mã sao có thể ăn nói với quần tướng Vân Thường? Ta hiểu rồi”. Lòng đã
quyết thì không còn lo trước tính sau, đôi mắt Công chúa lấp lánh vẻ
kiên định của người trong vương tộc.
“Cuối cùng
Công chúa cũng hiểu ra”, Quý Thường Thanh vui mừng cười nói, “Còn vài
tiểu tiết cần hoạch định thật kỹ. Dù chúng ta thả Bạch Sính Đình đi,
cũng phải làm cho Sở Bắc Tiệp chịu tin. Ngộ nhỡ Bạch Sính Đình đã rời
khỏi đây, mà Sở Bắc Tiệp cứ ngỡ chúng ta bí mật hại người, thì chuyện
càng không hay”.
“Trước khi
thả đi, phải bắt Bạch Sính Đình để lại bằng chứng, nói rõ việc nàng ta
tự động rời khỏi. Điều này không khó”, Diệu Thiên nói, “Chỉ là… thả
người đi rồi, chúng ta không thể khống chế hành tung của Bạch Sính Đình, nhỡ chăng nàng ta về bên Sở Bắc Tiệp, thậm chí là trở về cạnh Phò mã,
há chẳng phải chúng ta tốn công vô ích sao?”.
“Công chúa
có thể yên tâm, Bạch Sính Đình hận Sở Bắc Tiệp như vậy, chắc chắn sẽ
không về Đông Lâm.” Rõ ràng Quý Thường Thanh cũng tính đến vấn đề này,
“Sở Bắc Tiệp và Phò mã đều rất coi trọng Bạch Sính Đình, với khí thế cao ngạo của nàng ta, có một cách đảm bảo nàng ta sẽ mãi mãi không bao giờ
gặp lại hai nam nhân này nữa”.
“Cách gì?”
Quý Thường
Thanh có vẻ khó cất lời, chần chừ một lát, cuối cùng hạ giọng: “Nay loạn tặc đầy đường, khắp nơi đều là bọn người coi thường vương pháp, Bạch
Sính Đình thân gái dặm trường, chẳng may gặp phải tặc tử, bị…”, lược bớt mấy từ sau cùng, Thừa tướng lại nói, “Nếu vậy, Bạch Sính Đình còn mặt
mũi nào gặp lại những người này? Bạch Sính Đình bị những tên loạn tặc
không rõ tên tuổi trên đường hãm hại, lưu lạc nơi chân trời góc bể cũng
được, xấu hổ tự sát cũng hay, đều chẳng liên quan gì đến Vân Thường. Dù
có ngày Sở Bắc Tiệp tìm thấy, nàng ta cũng không dám quay lại. Món nợ
này, Sở Bắc Tiệp sẽ phải tính với vương tộc Đông Lâm. Tất cả đều vì
vương tộc Đông Lâm đồng ý giao dịch, hy sinh nữ nhân thân yêu của Sở Bắc Tiệp mà thành”.
Diệu Thiên
cũng là phận nữ nhi, nghe được một nửa, sắc mặt đã đổi, đợi Quý Thường
Thanh nói hết, mới lắc đầu bảo: “Việc này không ổn. Chẳng lẽ Thừa tướng
không có cách nào khác sao?”.
“Không chết nhưng còn đau hơn chết, không có biện pháp nào hơn.”
“Nhưng mà…”
“Công chúa,
Công chúa không thể do dự. Đại quân Đông Lâm ở ngay biên cảnh, tâm tư
Phò mã ngày một khó đoán, không sớm giải quyết Bạch Sính Đình, cả nước
và nhà đều khó giữ”, Quý Thường Thanh vô cùng thành thực, hạ giọng nói
tiếp, “Sau khi Phò mã rời đi, Công chúa chỉ cần đến gặp Bạch Sính Đình,
dịu giọng hàn huyên đôi ba câu, bảo nàng ta để lại thư từ biệt rồi thả
người. Những việc còn lại, thần sẽ sắp xếp thỏa đáng, chẳng chút sơ hở”.
Ánh mắt trĩu nặng suy tư, một lúc sau Diệu Thiên vẫn lắc đầu.
“Công chúa!