
i quen thuộc này, trong lòng nàng bỗng
cảm thấy thê lương, không biết nên hận hay nên giận, hồi lâu sau mới
bình tĩnh hạ giọng: “Hôm nay thiếu gia có ra ngoài không?”.
“Sao thế?”
Thấy Hà Hiệp nắm cổ tay mình, Sính Đình sợ châm cứu đã hết hiệu nghiệm, có thể sẽ bị Hà Hiệp phát hiện ra, nên cứ tự nhiên giằng tay ra, giọng bình thản:
“Cũng không có gì. Nếu thiếu gia không đi đâu, thì vẽ cho Sính Đình bức
tranh. Sau này không nhìn thấy nữa, coi như để tưởng nhớ”.
Hà Hiệp phản bác: “Nói bậy nào, muội đang ở đây, sao có chuyện không nhìn thấy?
Không thấy muội, ta sẽ lên trời xuống đất tìm cho bằng được muội về”.
“Cái gì mà
lên trời xuống đất? Những lời này không thể tin là thật.” Sính Đình lãnh đạm đáp một câu, trong lòng bỗng nhớ tới lời thề non hẹn biển với Sở
Bắc Tiệp.
Lên trời xuống đất, chân trời góc bể, biển cạn đá mòn.
Đời này, và cả ba kiếp nữa, sống chết cũng không thay đổi.
“Theo ta lên ngựa, từ nay, nàng không mang họ Bạch, nàng mang họ Sở.”
Lời này không thể tin là thật, nhưng nàng đã từng tin.
Những lời ấy sao có thể tin là thật?
Như tỉnh giấc mộng, nỗi chua cay xộc lên mũi, nàng không sao kìm được muôn vàn giọt nước mắt lăn trên gò má.
Không biết
tâm tư của nàng đã bị kéo đến tận nơi xa xăm, Hà Hiệp an ủi: “Những lời
ta nói đều là thật. Đừng khóc, hôm nay ta sẽ không đi đâu hết, ở phủ vẽ
tranh cho muội, vẽ xong rồi đóng khung, treo trong phòng này, được
không?”.
Sính Đình vô cùng khổ sở. Nghe lời dịu dàng an ủi của Hà Hiệp, nàng càng thấy băn
khoăn về chặng đường phía trước, lại càng hận Sở Bắc Tiệp hơn. Nàng lo
lắng cho thai nhi trong bụng, lo mình thương tâm quá mà tổn thương đến
hài nhi nên không dám khóc to, chỉ nấc nghẹn vài tiếng rồi dần nín khóc.
Hà Hiệp biết rõ Công chúa đang đợi trong cung, nhưng Công chúa dễ dụ, còn Sính Đình
cơ mưu thông tuệ, rất khó khuyên nhủ. Hà Hiệp đã nghĩ kế khiến Sính Đình đau lòng vì bị bắt đi, nên rạn nứt giữa họ vô cùng khó gắn. Giờ nhân
lúc Sính Đình yếu đuối, lại có ý giảng hòa, hắn càng không thể dễ dàng
bỏ qua cơ hội này.
Hà Hiệp lập
tức sai người đến vương cung, tìm một lý do cho sự vắng mặt ngày hôm nay của mình, sau đó lấy giấy mực, tỉ mỉ vẽ Sính Đình.
Đêm qua, Diệu Thiên công chúa ngủ còn kém hơn cả Túy Cúc.
Trở về vương cung, nhìn quanh cung điện tường vàng nguy nga, rèm châu long lanh,
cung nữ thõng tay im lặng, Diệu Thiên càng thấy lạnh lẽo khó chịu, càng
hận mình chỉ vì giận dỗi nhất thời mà trở về vương cung.
Nhưng vốn là người tự trọng, lúc này đây, công chúa không đời nào trở lại phủ phò mã nữa.
Sớm biết
Bạch Sính Đình tướng mạo bình thường, chẳng qua chỉ là cầm kỹ xuất
chúng, cứ tưởng Hà Hiệp coi trọng nàng ta thế nào, chẳng qua cũng là
thân phận thị nữ thân cận, nhưng, đích thân qua phủ phò mã một chuyến,
Diệu Thiên mới biết mình nhầm.
Hà Hiệp múa
kiếm trong tuyết, Bạch Sính Đình phụ họa khúc tiêu dao vui vẻ, rung động lòng người đến tận tâm can, đó là điều cả đời này Diệu Thiên không thể
mang tới cho Hà Hiệp.
Những lời nói, cử chỉ bình thường của họ lại là sự gắn kết từ gan ruột.
Có thể gọi là tình chàng ý thiếp, thấu hiểu lòng nhau.
Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng trào dâng nỗi chua xót, Diệu Thiên trằn trọc trên giường, không sao ngủ yên, chưa sáng đã trở dậy.
Trái tim nam nhân vốn không dễ nắm bắt. Huống hồ, nam nhân nàng chọn lại là tiểu Kính An vương danh tiếng lẫy lừng.
Nghĩ đến
những lời đường mật Hà Hiệp dặn dò đêm qua, Công chúa mới yên tâm phần
nào. Nàng bèn sai Lục y từ chối các đại thần cầu kiến, sau khi trang
điểm kỹ càng, toàn tâm toàn ý đợi Hà Hiệp vào cung.
Không ngờ,
đợi bao lâu như thế, Hà Hiệp lại cử người đến nói muốn trù mưu hoạch
địch công việc nơi tiền tuyến, nên hôm nay Phò mã tạm thời không vào
cung. Tuy kẻ đến chuyển lời cố nói không ít lời lẽ hay ho theo căn dặn
của Hà Hiệp, nhưng Diệu Thiên công chúa giờ đâu còn tâm trí để ý đến
chuyện đó. Nàng lạnh lùng đuổi hắn ra ngoài, một mình ngồi trong phòng
bực bội, hồi lâu mới gọi Lục Y: “Đi, mời Thừa tướng đến đây”.
Nghe xong lời triệu, Quý Thường Thanh bỏ hết công vụ, vội tới diện kiến Công chúa.
“Thừa tướng ngồi đi.” Sắc mặt vô cùng khó coi, Diệu Thiên nói một câu.
Trong lòng
không yên, nhưng Quý Thường Thanh đến, Diệu Thiên lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nàng ngồi ngay ngắn bên trên, nhìn Thừa tướng, hồi sau mới hỏi: “Đông Lâm đại quân đã tập kết xong, mấy hôm nữa Phò mã sẽ khởi hành ra
biên cảnh, lương thảo dự bị chuẩn bị đến đâu rồi? Lương thảo là việc đại sự hàng đầu, Thừa tướng cắt cử người thỏa đáng chưa?”.
“Đều chuẩn bị xong rồi.”
Quý Thường
Thanh làm việc lão luyện, tận tâm tận lực, nghe hết câu hỏi của Diệu
Thiên, bèn trả lời tỉ mỉ từng câu, không chút thiếu sót. Nhưng, Diệu
Thiên chỉ lơ đãng gật đầu, hỏi xong vẫn không bảo Quý Thường Thanh trở
về.
Không ai
hiểu tính tình Diệu Thiên công chúa hơn Quý Thường Thanh. Người trong
cung đã sớm báo cho ông ta việc đêm qua Công chúa trở về từ phủ phò mã.
Lúc này Quý Thường Thanh phần nào đã đoán được tâm sự của Diệu Thiên,
liền chuyển hướng câu chu