XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211523

Bình chọn: 9.00/10/1152 lượt.

yện: “Thần sẽ dốc toàn lực, đảm bảo Phò mã ở

biên ải không phải lo đến việc cung ứng lương thảo. Chỉ là… Không biết

khi nào Phò mã khởi hành ra tiền tuyến?”.

Bực bội hồi

lâu, Diệu Thiên mới thở dài: “Lời Thừa tướng nói hôm qua, Diệu Thiên đã

suy nghĩ lại rất lâu, đúng là họa gần còn đáng sợ hơn lo xa”.

Quý Thường Thanh hỏi: “Công chúa gặp Bạch Sính Đình rồi?”.

“Đúng thế”.

“Rốt cuộc đó là người thế nào?” Vốn là người từng trải, nhưng Quý Thường Thanh không giấu nổi sự hiếu kỳ.

Thời thế

loạn lạc vốn là thế giới của nam nhân. Tay nắm giữ thiên quân vạn mã,

ném đầu người, xả máu nóng, hoàn thành nghiệp lớn.

Nữ nhân, nếu xuất thân hiển hách sẽ nhờ sợi dây liên kết hôn nhân để tạo ra các thế

lực liên minh; nếu là tuyệt thế giai nhân cũng có thể trở thành truyền

kỳ thoáng qua bên cạnh bậc kiêu hùng loạn thế.

Chỉ Bạch Sính Đình là ngoại lệ.

Bạch Sính

Đình xuất thân thị nữ, tướng mạo bình thường, lại ba lần bảy lượt trở

thành mấu chốt khiến thế cục tứ quốc biến động. Khế ước năm năm Quy Lạc – Đông Lâm, đại chiến Kham Bố ở Bắc Mạc, và cả cuộc chiến Đông Lâm – Vân

Thường sắp tới, đều có liên quan tới nàng.

“Rốt cuộc là người thế nào…” Dường như ngay cả bản thân Diệu Thiên cũng chưa có câu

trả lời chính xác. Nàng chau hàng mày được chăm sóc tinh tế, hồi tưởng

buổi gặp gỡ Bạch Sính Đình hôm qua, trầm tư hồi lâu mới chậm rãi lên

tiếng, “Cảm giác với Bạch Sính Đình nhất thời rất khó nói rõ. Có thể nói thế này, sau khi gặp Bạch Sính Đình, ta bỗng thấy tất cả truyền thuyết

liên quan đến nàng ta, những đánh giá về nàng ta đều là thật. Giống như

đại chiến Kham Bố vậy. Lúc trước nghĩ đến việc một nữ tử dẫn binh đối

đầu với Sở Bắc Tiệp, một nữ tử được Bắc Mạc vương giao ra cả binh quyền, nhận được sự ủng hộ của tướng sĩ Bắc Mạc, và quan trọng hơn là có bản

lĩnh thật sự đối phó với danh tướng Sở Bắc Tiệp trên sa trường, ta thấy

thật quá sức tưởng tượng. Nhưng, gặp Bạch Sính Đình rồi mới biết, những

việc siêu việt khác thường ấy hoàn toàn tự nhiên, như nước chảy mây

trôi. Làm rồi, nàng ta đã làm rồi”.

Chú ý tới

mọi biểu cảm trên mặt Diệu Thiên công chúa, Quý Thường Thanh trầm giọng: “Công chúa cảm thấy, một nữ nhân như Bạch Sính Đình, nếu bị tổn thương

sâu sắc, liệu nàng ta có tha thứ cho nam nhân làm thương tổn trái tim

mình không?”.

“Tổn thương?”, ánh mắt Diệu Thiên lộ vẻ nghi ngờ: “Tổn thương như thế nào?”.

“Vì việc khác mà lỡ hẹn, đến hẹn không trở về, khiến nàng ta bị bắt đến Vân Thường.”

“Sở Bắc Tiệp?”

“Đúng thế.”

Diệu Thiên ngạc nhiên: “Sao đột nhiên Thừa tướng lại nhắc đến việc này”.

“Thần đã hỏi rõ ngọn nguồn việc đưa Bạch Sính Đình về đây từ chính thuộc hạ của Phò

mã. Theo thần, Bạch Sính Đình đã đoạn tuyệt với Sở Bắc Tiệp, chỉ cần một ngày nàng ta còn chưa tha thứ cho Sở Bắc Tiệp, hắn sẽ còn mang hận với

vương tộc Đông Lâm.”

Diệu Thiên lãnh đạm: “Ba mươi vạn đại quân, chẳng phải vì mục đích này sao?”.

Nhưng sau

khi đạt được mục đích, một vấn đề nan giải khiến người ta đau đầu đã

xuất hiện. Bạch Sính Đình ở lại bên Hà Hiệp, so với việc ở cạnh Sở Bắc

Tiệp, cái nào đáng lo hơn?

Quý Thường Thanh mỉm cười hạ giọng: “Công chúa, Bạch Sính Đình đã chẳng còn tác dụng nữa”.

Nhìn thần sắc Quý Thường Thanh, Diệu Thiên vô cùng ngạc nhiên, lo lắng: “Ý Thừa tướng là…”, tay ngọc khẽ làm một động tác.

“Tuyệt đối

không được”, Quý Thường Thanh lắc đầu, “Bạch Sính Đình mà chết, chắc

chắn Sở Bắc Tiệp sẽ dẫn đại quân điên cuồng công phá Vân Thường. Đó sẽ

là cuộc đại chiến không có hồi kết thúc. Hơn nữa… Công chúa có biết, đêm qua Phò mã ngủ ở đâu và giờ đang ở đâu không?”.

Vừa nghe, Diệu Thiên đã biết có chuyện chẳng hay, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Tối qua Phò mã không ngủ ở phủ phò mã sao?”.

“Người của

thần ở phủ phò mã đến báo, đêm qua Phò mã ngủ trong phòng Bạch Sính

Đình, hầu hạ bên cạnh là thị nữ Bạch Sính Đình mang tới từ Đông Lâm.”

Sắc mặt Diệu Thiên bỗng trở nên vô cùng khó coi, đứng bật dậy, quay ra phía cửa sổ

hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới bình tâm, hạ giọng: “Nói tiếp đi”.

“Hôm nay Phò mã không xử lý việc quân mà ở trong phủ vẽ Bạch Sính Đình.”

Trái tim

Diệu Thiên như đang có ai bóp nghẹt, mười ngón tay bám chặt vào bệ cửa

sổ, đến nỗi từng khớp xương cũng trắng bệch, bệ cửa sổ bằng gỗ chạm trổ

tinh tế in hằn dấu móng tay.

Khẽ hít một

hơi, nhấc tay lên, Diệu Thiên lặng nhìn những móng tay màu hồng nhạt

được nuôi dưỡng kỳ công vừa bị đứt gãy, thở dài: “Bạch Sính Đình mà

chết, không những Sở Bắc Tiệp phát cuồng mà Phò mã cũng phát điên mất”.

Giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo: “Thừa tướng đã nghĩ được cách cho ta

chưa? Đại quân Đông Lâm khí thế ầm ầm, Bạch Sính Đình lại ở phủ phò mã,

chẳng lẽ muốn ta đoạn tuyệt với Phò mã sao?”.

“Thần có một cách rất đơn giản, giải quyết được tất cả mọi vấn đề.”

“Sao?”, Diệu Thiên quay sang, nhìn Quý Thường Thanh chờ đợi.

Quý Thường

Thanh thận trọng mỉm cười, hắng giọng: “Thần xin nói một chút về tình

thế trước mắt. Sở Bắc Tiệp bị sắc làm cho u mê mờ mắt, cướp đoạt thị nữ

của Phò mã. Phò mã vốn yêu quý Bạch Sính Đình, không