
con đường chết. Nếu đã như vậy, chi bằng ta trao đổi với nhau. Tiểu tướng sẽ nói hết những gì mình biết, chỉ mong Trấn Bắc vương buông tha cho những thuộc hạ còn đang thoi thóp”.
Sở Bắc Tiệp
biết đã đoán sai tung tích địch, trong lòng rối như tơ vò, ngoài mặt lại càng bình tĩnh, giọng lạnh lùng: “Ngươi nói đi”.
Tướng địch
nghe vậy, biết thỏa thuận đã thành công. Một lời của Trấn Bắc vương nặng tựa ngàn vàng, tướng địch không hề do dự, lập tức lên tiếng: “Tiểu
tướng là Triệu Văn, tướng của Quy Lạc. Đại vương nhận được mật báo, Hà
Hiệp rất có khả năng sẽ bí mật xâm phạm Đông Lâm cướp Bạch Sính Đình.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, vì thế Đại vương lệnh cho tiểu tướng lập
tức dẫn quân ngầm tiến vào vùng núi Hoành Đoạn, chặn đường Hà Hiệp, tìm
cơ hội đưa Bạch Sính Đình về Quy Lạc”.
“Quy Lạc vương Hà Túc?”, Sở Bắc Tiệp chau mày: “Sao Quy Lạc vương lại biết Hà Hiệp sẽ đi qua núi Hoành Đoạn?”.
Quả nhiên,
Triệu Văn dốc hết sự tình: “Theo mật thám báo về, gần đây biên giới Vân
Thường đoạn giáp núi Hoành Đoạn thường xuất hiện binh sĩ. Chắc vì Hà
Hiệp chọn vùng núi này làm đường về, nên mới sắp xếp đội quân tiếp ứng”.
Thần Mâu xen vào, hỏi: “Ngươi dẫn theo bao nhiêu binh mã?”.
“Chín trăm?”
Thần Mâu lộ vẻ nghi ngờ, cười nhạt: “Ngươi chỉ có chín trăm binh mã, lại dám vào Đông Lâm chặn đường Hà Hiệp?”.
“Binh mã quá đông, sẽ khiến quân Đông Lâm phát hiện. Đây là đội quân sở trường mai
phục của Quy Lạc, có thể yên ổn vào được Đông Lâm đã là may lắm rồi. Hơn chín trăm tinh binh, thừa sức mai phục Hà Hiệp, nào ngờ lại gặp phải
hơn ba ngàn binh mã của Trấn Bắc vương…”
Thấy người
này lời lẽ thẳng thắn, chẳng chút dối trá, Thần Mâu lại hỏi: “Ngươi có
biết Hà Hiệp dẫn theo bao nhiêu binh sĩ không?”.
“Chẳng lẽ lại hơn một ngàn?”, Triệu Văn hỏi thay lời đáp.
“Đúng tám ngàn.”
Triệu Văn
không tin, lắc đầu: “Không thể nào, Hà Hiệp vào Đông Lâm còn sâu hơn
chúng ta, nếu có tám ngàn binh mã, chắc chắn sẽ bị quân Đông Lâm phát
giác”.
Thần Mâu gặp Sở Bắc Tiệp khi trở về thành đô, cả đường vội vã đuổi theo cho kịp,
cũng chưa có thời gian suy tính trước sau, nay nghe Triệu Văn nhắc đến
chuyện này, lại nghĩ đến việc mình bị điều khỏi doanh trại Long Hổ,
trong lòng bỗng chùng xuống, nhìn trộm Sở Bắc Tiệp.
Sắc mặt Sở Bắc Tiệp sa sầm, ánh mắt đau đớn bi thương.
Tám ngàn
quân địch, dù có bản lĩnh ẩn giấu hành tung, qua mặt được quân bảo vệ
biên cương, nhưng bao vây biệt viện ẩn cư, sao có thể không kinh động
đến doanh trại Long Hổ gần đó?
Sự giải
thích duy nhất chính là Đông Lâm vương đã cố tình sắp đặt, mở cửa biên
giới cho quân địch vào cướp Bạch Sính Đình, nữ nhân trong lòng của Sở
Bắc Tiệp.
Thời gian
cấp bách, Sở Bắc Tiệp không muốn nói đến việc này, nên hỏi thẳng vấn đề
quan trọng nhất: “Ngươi vẫn mai phục ở đây, chắc Hà Hiệp chưa đi qua.
Nhưng chúng ta đuổi theo ngay sau hắn. Rốt cuộc, binh mã của Hà Hiệp
đang ở đâu?”.
Triệu Văn lắc đầu: “Đây là đường vào duy nhất của vùng núi Hoành Đoạn, tiểu tướng có thể đảm bảo Hà Hiệp chưa hề đi qua”.
Thần Mâu thở dài: “Cách giải thích duy nhất là giữa đường Hà Hiệp đổi sang hướng khác”.
Triệu Văn
nói giọng thất vọng: “Nếu mật chỉ của Đại vương chúng ta không sai, đội
quân tiếp ứng của Vân Thường chỉ đóng ngay gần núi Hoành Đoạn, Hà Hiệp
vội vã đổi đường về sẽ khiến hành trình càng nguy hiểm. Trừ phi hắn biết ở đây có mai phục”.
“Biết cũng chẳng có gì lạ. Quy Lạc có tai mắt, lẽ nào Vân Thường lại không có mật thám?”, Thần Mâu nói.
Sở Bắc Tiệp
trong lòng buồn bã, chẳng còn bụng dạ nào truy cứu việc tại sao Hà Hiệp
lại sáng suốt đổi hướng, chỉ lặng lẽ tra kiếm vào vỏ, dặn dò: “Mai táng
cho những huynh đệ tử nạn, toàn quân dừng cách chiến trường ba dặm nghỉ
ngơi. Mọi người cắm trại nấu cơm, ngủ một giấc, trưa mai lại xuất phát”.
Thần Mâu kinh ngạc: “Chúng ta không đuổi tiếp sao?”.
“Có đuổi kịp không?”, Sở Bắc Tiệp hạ giọng hỏi lại một câu. Lòng đau như cắt, chàng
siết chặt dây cương, vết thương trong lòng bàn tay càng thêm đau rát,
trầm giọng: “Chúng ta đuổi sai đường, giờ quay lại cũng muộn rồi”.
Dù chàng có cưỡi thiên lý mã, có đuổi đến nơi, Hà Hiệp cũng đã về đất Vân Thường.
Đến lúc đó, ở phương trời của Hà Hiệp, không chỉ đơn giản là tám ngàn quân nữa.
Chưa vào đến biên giới Vân Thường, ba ngàn quân đấu với tám ngàn quân, chín phần chết một phần sống, chỉ còn một tia hy vọng.
Vào đến biên giới Vân Thường, hai bên càng thêm chênh lệch. Ba ngàn quân đấu lại
hàng vạn quân, sao có thể phá vỡ đội quân nòng cốt của Hà Hiệp? Dù giết
đến một binh tốt cuối cùng, chàng cũng chẳng còn cơ hội nhìn thấy khuôn
mặt xinh đẹp thanh tú trước khi nhắm mắt.
Nếu chưa từng tấn công đã tử trận, tiếng đàn từ nay hoang vắng, giai nhân tù túng xứ người.
Không cam tâm!
Sao có thể cam tâm?
“Vương gia…
Vương gia định thế nào?”, Thần Mâu thực hiện lời hứa thả đám tàn binh
của Triệu Văn, rồi quay lại, đối diện với vẻ mặt cố nén đau thương của
Sở Bắc Tiệp.
“Đến biên
cương, tập kết đại quân.” Bình minh tới trong mùi tanh của gió, ánh mắt
thâm trầm nhìn về