
ợn ngựa
của ngươi”.
Người này
vốn là tướng tài đắc lực nhất dưới trướng Tắc Doãn, thân thủ không tệ,
tuy bị Sở Bắc Tiệp túm lấy cổ áo, nhưng vẫn kịp nhảy vọt lên không
trung, tránh bị đẩy xuống ngựa. Một tay thò vào trong người lấy ra bức
thư Tắc Doãn đích thân viết, hắn nói nhanh: “Người hiến kế đầu độc hai
vương tử chính là Hà Hiệp, không phải Bạch Sính Đình. Bức thư này do
chính Thượng tướng quân nhà ta viết, những mong rửa sạch nỗi oan cho
Bạch cô nương”.
Sắc mặt vẫn không thay đổi, Sở Bắc Tiệp nhận lấy bức thư, cũng chẳng thèm nhìn, ném luôn ra phía sau.
“A!” Người
đưa thư kinh ngạc kêu lên một tiếng. Tận mắt thấy bức thư qúy giá mình
phải tốn bao công sức đưa tới đã mất hút trong màn đêm dưới bước chân
cuồn cuộn của đám kỵ binh, hắn trừng mắt, “Ngươi!”.
“Trong sạch
hay không đã chẳng còn quan trọng nữa.” Ánh mắt kiên quyết, Sở Bắc Tiệp
trầm giọng, “Dù phạm cả mười trọng tội, nàng vẫn là Bạch Sính Đình của
ta”.
Một đòn giơ ra, ép người kia nhảy xuống ngựa, xoay người tránh sang bên đường.
Có được ngựa mới, Sở Bắc Tiệp dốc hết sức lực, tốc độ càng nhanh hơn, bỏ lại đội quân ở phía sau.
Nỗi nhớ
nhung đến cồn cào, sự lo lắng khắc cốt ghi tâm, và cả cảm giác như bị
thiêu đốt trong địa ngục, sẽ chỉ mất đi khi chàng được ôm dáng hình gầy
gò mảnh mai trong vòng tay.
Sính Đình, Sính Đình, Sở Bắc Tiệp biết sai rồi.
Bạch Sính
Đình thông minh, Bạch Sính Đình ngốc nghếch, Bạch Sính Đình lương thiện, Bạch Sính Đình độc ác, đều là Bạch Sính Đình mà Sở Bắc Tiệp yêu tha
thiết.
Cả đời này không bao giờ thay đổi.
Trăng đã lên.
Trong ký ức của Sính Đình, ánh trăng chưa bao giờ khiến trái tim nàng tan nát đến mức này.
Ánh trăng hiền hòa chiếu rọi nhân gian, soi tỏ mọi nỗi ai oán khổ đau trong cuộc đời, lạnh lùng khiến người ta tê tái.
“Chúng ta thề với ánh trăng, không bao giờ phụ bạc.”
Cũng dưới ánh trăng này, nàng đau khổ đáng thương, chàng dịu dàng như nước.
“Đúng thế, từ nay trở đi, nàng là vương phi của ta, ta là phu quân của nàng.”
“Không được đâu…”
“Tại sao?”
“Thiếp là cầm kỹ.”
“Ta thích tiếng đàn của nàng.”
“Thiếp không xứng với Vương gia.”
“Ta xứng với nàng.”
“Thiếp… thiếp không đủ đẹp.”
“Cho một mình ta ngắm, thế là đủ.”
Lời nói như vẫn vang bên tai.
Trăng ơi,
trăng còn ghi nhớ? Trên đỉnh ngọn Điển Thanh, Bạch Sính Đình giơ tay ra, từng tấc, từng tấc, rụt rè xuyên qua quốc hận cao như núi, vượt mọi
khói lửa chiến tranh, vứt bỏ mười lăm năm công ơn dưỡng dục chưa biết ai đã phụ ai.
Nàng chỉ
biết mình đã vượt qua khói lửa của trận chiến, vượt qua mười lăm mùa
xuân, hạ, thu, đông ở vương phủ Kính An. Nàng chỉ biết mình đã giơ tay
ra, xuyên thủng quốc hận cao như núi.
Kẻ si tình gặp chuyện quốc gia, chẳng lẽ không có chốn an thân?
Sính Đình ngẩng đầu, nhìn trăng treo nơi chân trời.
Trăng lạnh lùng lên cao, lặng lẽ leo qua cành cây, lên đến tận ngọn.
Phương Đông, vẫn bặt vô âm tín.
Bầu trời nặng nề, bốn phía im lặng chết chóc, cũng giống như từng người đang nín thở chờ đợi.
Sau lưng nàng, bát thuốc đen ngòm nguội ngắt.
Trăng sáng vô tình, thời gian vô tình. Nàng ngẩng đầu, nhìn mặt nguyệt vẫn đang trôi dần lên ngọn cây.
Môi nàng hằn những vết răng, bàn tay cũng rõ bao vết sẹo.
Mắt nàng cay cay, nóng rát, nhưng lệ vẫn chẳng rơi dù chỉ một giọt. Nàng sợ rằng khi tiếng khóc vang lên, ác mộng sẽ thành sự thật.
Sính Đình
đứng bên cửa sổ, lưng thẳng tắp, sống lưng chẳng khác nào một thanh bảo
kiếm. Nàng chỉ có thể đứng thật kiên cường, bởi chỉ cần khẽ cử động,
nàng sẽ không thể trụ vững, mà vỡ thành ngọc nát, rồi bị gió cuốn đi,
chẳng lưu lại dù là một vết tích.
“Từ hôm nay, nàng không được để mình đói, không được để mình lạnh, không được làm tổn thương bản thân.”
Nàng không sao quên được từng lời nói cũng như ánh mắt thâm trầm, lồng ngực ấm áp của Sở Bắc Tiệp.
Nếu đã thực sự yêu, sao còn lo quốc hận thù dày?
Nếu đã yêu chân thành tha thiết, yêu không từ bỏ, mặc con tạo xoay vần, vẫn chẳng thay đổi ý nguyện thuở ban đầu.
Có gì quan trọng hơn là trở về bên người yêu mình ngày đêm mong ngóng?
Thời gian cứ thế trôi đi.
Trăng sáng, xin đừng phụ ta!
Mười ngón tay ngọc của nàng túm chặt vạt áo trước ngực.
Trăng sáng không có tai, nhưng có lẽ nghe được tiếng lòng của Sính Đình, vậy mà vẫn tàn nhẫn bỏ mặc nàng.
Phương đông vẫn bặt vô âm tín.
Màu tuyệt vọng phủ đầy đôi mắt trong của nàng.
Trăng đã chếch sang bên.
Sính Đình ngẩn ngơ nhìn ánh trăng đã lên đến ngọn cây, ánh trăng vô tình, u ám, lạnh lùng.
Khoảnh khắc
này, nàng đã quên ngày mồng Sáu, quên hết đội quân hùng mạnh đang bao
vây ngoài kia, quên cả Túy Cúc, Hà Hiệp, quên lời thề của mình.
Nàng đã quên tất cả.
Cảm giác trống rỗng, tay chân cũng như tê dại.
Chỉ có tiếng trái tim vỡ thành trăm mảnh, chậm rãi mà đau nhói, từng mảnh, từng mảnh một.
Giống như hoa sen bằng thủy tinh đang gãy dần từng cánh.
Vỡ rồi.
Vương vãi khắp mặt đất.
“Cô nương…”
Sính Đình từ từ quay lại, nhìn về phía Túy Cúc mặt mũi bi thương đang đứng phía sau, rồi chuyển ánh mắt sang bát thuốc đen ngòm trên bàn.
Túy Cúc