XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210352

Bình chọn: 10.00/10/1035 lượt.

uân vạn mã dũng mãnh sẽ lao ra, cũng có thể là hàng ngàn hàng vạn mũi tên bay xuống.

Nhưng, khuôn mặt Sính Đình vẫn cực kỳ dịu dàng, ánh mắt chăm chú không sợ hãi và

phẫn nộ. Ở đó có người vô cùng thân thuộc với nàng, thanh mai trúc mã,

sớm tối kề cận, cùng nàng đọc sách, cùng nàng thưởng tuyết, cùng nàng

gảy đàn múa kiếm, uy danh hiển hách lẫy lừng.

Ánh mắt mọi người đều bị cuốn theo ma lực của nàng, nhìn theo hướng nhìn của nàng, dính chặt về phía rừng núi đối diện.

Từ phía xa,

lặng lẽ xuất hiện hơn mười tướng sĩ khỏe mạnh trên nền tuyết trắng, rồi

lại tản ra, một dáng hình khoáng đạt thẳng tắp tiến tới.

Lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao.

Môi mỏng câm nín, lại như thoáng nét cười.

Khuôn mặt tuấn tú, không góc cạnh như Sở Bắc Tiệp mà dịu dàng phong lưu.

Cánh tay cầm kiếm vô cùng vững chãi.

Từ khoảnh

khắc đầu tiên khi Hà Hiệp xuất hiện, ánh mắt Sính Đình không hề rời nửa

phân. Cũng như ánh mắt Hà Hiệp chỉ dừng nơi Sính Đình.

Hà Hiệp nhẹ nhàng cất bước, tiến về phía Sính Đình, để lại những dấu chân in hằn trên tuyết.

Mạc Nhiên

cầm chắc tay kiếm, ánh mắt như chim ưng của các thị vệ dõi theo Hà Hiệp. Tất cả khom lưng, sẵn sàng lao đến với tốc độ nhanh nhất, mạnh nhất.

Theo sau hộ

vệ hai bên Hà Hiệp là những binh tinh mặc thường phục. Mỗi khi Hà Hiệp

cất bước, hai hàng cung tiễn cùng tiến theo, tay giương cung, mũi tên

nhắm thẳng về phía nhóm người Sính Đình, sẵn sàng chờ lệnh.

Khi quân sĩ

hai bên sắp giao tranh, Hà Hiệp dừng bước. Hắn đã ở ngay trước mặt Sính

Đình, gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy sóng mắt hỗn loạn mà Hà Hiệp

đang cố nén lại.

Gió lạnh như đóng băng không khí, đóng băng khoảng cách giữa hai người, chỉ cách một bước chân mà không thể tiến tới, cũng chẳng thể lùi lại.

Ngay cả Hà Hiệp cũng không ngờ rằng, gặp Sính Đình lại ngổn ngang trăm mối, lại đau đớn vì ánh mắt của nàng đến thế.

“Thiếu gia

nhìn xem.” Cuối cùng vẫn là Sính Đình phá vỡ sự im lặng. Nàng nở nụ

cười, ngón tay ngọc chỉ vào mình, “Có đẹp không?”.

Y phục đỏ thẫm, nổi bật trên nền tuyết. Màu trắng tinh khôi kéo Hà Hiệp trở về vương phủ Kính An yên tĩnh thanh bình…

Tiểu nha đầu Sính Đình chạy trên con đường tuyết, y phục đỏ thẫm dài quét đất, làu

bàu với Hà Hiệp đang đọc sách trong trung đình: “Thiếu gia gạt người,

màu này may váy xấu chết đi được, muội không mặc nữa đâu”, nói xong liền quay đi.

“Đừng đi!

Đẹp lắm, đẹp lắm, ta không lừa muội đâu! Sính Đình, Sính Đình, đừng đi,

để ta vẽ cho muội một bức.” Hà Hiệp chạy ra khỏi trung đình, vội ngăn

nàng, cười vui vẻ, “Chỉ một bức thôi, ta vẽ cho muội xem, muội sẽ biết

ta không nói sai”.

Tuyết vẫn trắng.

Vương phủ Kính An giờ đã thành đống tro tàn.

Hà Hiệp hít một hơi sâu: “Muội ghét nhất màu đỏ thẫm”.

“Nhưng thiếu gia lại thích nhất muội mặc màu này.” Sính Đình lặng lẽ nhìn xuống gấu

váy, khẽ nói, “Thiếu gia còn nhớ lần muội mặc y phục đỏ thẫm đi trong

tuyết trắng không?”, giọng nàng như tia sáng, dội về quá khứ xa xôi.

“Nhớ”, Hà Hiệp cảm khái, thở dài một tiếng, “Ta cũng biết, lúc này, muội đang vì ta mà mặc nó”.

Hà Hiệp khẽ thở than, cởi áo choàng lông chồn dày trên vai, tiến lên phía trước.

Khoảnh khắc ấy, gần như tất cả tướng sĩ hai bên đều thót tim, mũi tên sắp bay ra khỏi cung.

Nhẹ nhàng khoác áo choàng lên vai Sính Đình, cũng giống như trước kia, Hà Hiệp sưởi ấm hai gò má nàng bằng lòng bàn tay ấm nóng.

“Nhìn xem, lạnh cóng rồi này”, nụ cười trên môi Hà Hiệp cũng như xưa.

Sính Đình

ngoan ngoãn đứng đó để Hà Hiệp mặc áo cho, để bàn tay ấm nóng của Hà

Hiệp sưởi ấm gò má ửng đỏ của nàng, nghe Hà Hiệp dịu dàng: “Muội hà tất

phải thế? Chẳng lẽ muội mặc màu khác, ta sẽ không ra gặp muội? Chẳng lẽ

ta là kẻ không có trái tim, quên sạch tình nghĩa mười lăm năm qua?”.

Hà Hiệp nhìn nàng thương xót, khẽ đưa tay tháo những lọn tóc trên đầu nàng để mái

tóc đổ dài: “Muội chưa bao giờ tự chải kiểu này, tuy giống, nhưng khi

trước ta chải cho muội không phải như vậy”.

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào họ.

Một người là phò mã Vân Thường, một người là nữ nhân của Đông Lâm Trấn Bắc vương.

Nhưng tất cả đều thấy cảnh tượng trước mắt vừa đẹp vừa thuần khiết, giống như đoạn

ký ức đẹp nhất cất giấu tận đáy lòng mỗi con người, chỉ e một tiếng động khẽ cũng phá tan mộng cảnh, quay về hiện thực phũ phàng.

Quá khứ của vương phủ Kính An dần trở lại…

Dường như

Sính Đình vẫn là thị nữ của Hà Hiệp, hai người vẫn cùng nhau rong ruổi,

bên nhau sớm tối, thỏa sức vui đùa. Hình dáng ấm áp ấy, đôi mắt trong

veo lấp lánh ấy, dù chỉ cái nhíu mày hay nét cười của nàng cũng khiến

người ta vui mắt…

Bất cứ lúc

nào, chỉ cần nhớ ra, Hà Hiệp lại gọi, Sính Đình! Sính Đình! Hắn tìm nàng khắp vương phủ, gặp ai cũng hỏi. Đang ở một góc nào đó trong vương phủ, nghe tiếng thiếu gia gọi, Sính Đình vội vã chạy ra, ngẩng lên, hai ánh

mắt trong veo và thẳng thắn chạm nhau, nàng cất tiếng hỏi: “Lại gì thế?

Muội đang bận, không rảnh làm cột người cho thiếu gia vẽ đâu”.

Sở Bắc Tiệp, Sở Bắc Tiệp thì có đáng gì?

Dựa vào cái

gì mà Sở Bắc Tiệp dám cướp đoạ