Old school Easter eggs.
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210324

Bình chọn: 8.5.00/10/1032 lượt.

ổ, tôn lên làn da trắng ngần lay động lòng người.

Hồng Tường

đứng bên cạnh, chăm chú quan sát, bỗng thở dài: “Đẹp thì đẹp, nhưng phức tạp quá, may mà cô nương khéo tay, nếu là nô tỳ, chẳng biết phải chải

bao lâu”.

Túy Cúc cũng thốt lên: “Đẹp quá, rất hợp với khuôn mặt, đôi mắt và cả khí chất, cốt

cách của cô nương, cứ như đây là kiểu tóc dành riêng cho cô nương vậy”.

Nghe họ

khen, sắc mặt càng thêm ưu phiền, nàng vừa soi gương vừa nói, giọng lãnh đạm: “Không đẹp lắm, đây là lần đầu tiên ta tự chải kiểu tóc này”. Nàng đứng lên, nghĩ đến thời tiết lạnh giá ngoài kia, bèn đưa tay cuộn chặt

chiếc áo choàng, giấu người vào bên trong, nhìn quanh rồi đứng thẳng

lưng, vén rèm bước ra cửa.

Đứng ở cổng

tiểu viện, thấy Sính Đình bước tới, ánh mắt Mạc Nhiên dừng nơi chiếc áo

choàng của nàng. Tuy đã khoác áo choàng, nhưng dáng hình mảnh mai của

Sính Đình vẫn thật rõ ràng.

Sính Đình

giấu hai tay trong áo choàng, ngẩng lên nhìn Mạc Nhiên, vẫn chẳng dừng

bước, đến lúc ngang qua, bèn hạ giọng: “Đi theo ta”.

Như đã hạ quyết tâm, bước chân của nàng không hề do dự, tiến thẳng qua mấy lớp cửa.

Lòng quân

lúc này đang vô cùng lo sợ, nhìn bóng cây ngọn cỏ cũng tưởng quân địch

đã kề bên. Cổng lớn được đám thị vệ canh chừng cẩn mật, người người cầm

chắc tay kiếm, giương đôi mắt to như chuông đồng, tăng cường cảnh giác,

nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Bỗng thấy dáng hình mảnh mai đẹp tựa hoa lê của Sính Đình lẫm liệt xuất hiện, theo sau là Mạc Nhiên, tất cả đều

kinh ngạc ngóng nhìn.

Sính Đình dừng trước cổng lớn, lặng lẽ nhìn cánh cổng gỗ chắc chắn được chống bằng cột thép.

Tuy cánh cửa vẫn còn nguyên, nhưng chắc chắn không đỡ nổi một đòn công kích của Hà

Hiệp. Nơi này chẳng phải pháo đài biên thành, sao đủ sức chống chọi với

muôn vàn vũ khí công thành sắc bén tung hoành chốn sa trường?

Nàng khẽ nắm chặt tay, che đi bờ vai đang run rẩy, hít thật sâu bầu không khí lạnh

giá, rồi nhắm mắt. Khi mở ra, ánh mắt nàng đã đầy vẻ kiên quyết.

“Mở cổng lớn.”

Các thị vệ kinh hãi, lặng lẽ nhìn nhau.

Mạc Nhiên lao như bay đến bên nàng, cố nén giọng lo lắng gọi: “Bạch cô nương…”.

“Mạc Nhiên

cũng là lão tướng trên sa trường, chẳng lẽ không hiểu chỉ một lệnh của

Hà Hiệp, chỗ này của chúng ta sẽ không chịu nổi một đòn tấn công? Cứ chờ Hà Hiệp ra tay, chi bằng mời hắn vào.” Từng tiếng rõ ràng chắc chắn như những giọt mưa long lanh lần lượt nhỏ xuống trái tim các thị vệ. Đáng

kinh ngạc là, những giọt mưa ấy đã gột sạch mọi trái tim lo lắng. Họ

không còn suy tính thiệt hơn, mà khôi phục vẻ điềm tĩnh như khi Sở Bắc

Tiệp đứng ngay phía trước.

“Mở cổng lớn”, thêm một lần lãnh đạm.

Khoảnh khắc ấy, mọi người đều khắc ghi dáng hình sừng sững hiên ngang của nàng.

Chiếc then

ngang nặng trịch được rút ra, cánh cổng lớn kêu cót két, từ từ mở rộng.

Bãi đất trống ngoài biệt viện và rừng cây rậm rạp phía không xa chìm

trong sắc tuyết, dần dần hiện ra trước mắt.

Sính Đình

đứng giữa cổng, hiên ngang trong gió. Đôi mắt sáng lấp lánh, nàng nhìn

chăm chăm vào tận sâu thẳm trong rừng núi, biểu cảm phức tạp khó nói

thành lời.

Chuyện xưa ở vương phủ Kính An như xa vời vợi, lại như ở ngay trước mắt.

Như dòng

chảy ấm nóng quanh co dưới lớp đất, chỉ cần khẽ hất lớp đất ấy lên, dòng chảy sẽ tuôn trào, làm ướt sũng tóc nàng, môi nàng, và cả người nàng,

thấm vào từng lỗ chân lông, chảy vào huyết mạch, chui vào lục phủ ngũ

tạng, khiến nàng vừa ấm vừa đau.

Ánh mắt nàng phiêu dạt về phía chân trời, có ai còn nhớ phương trời Quy Lạc? Có ai

còn nhớ mái ngói lầu son của vương phủ Kính An?

Vương phi

ơi, binh mã của thiếu gia đang ở ngay rừng núi âm u phủ tuyết trắng

ngoài kia, chỉ một tiếng hạ lệnh, nơi này sẽ chìm trong biển máu, tình

nghĩa đoạn tuyệt từ đây.

Gió lạnh rì

rào, Sính Đình thu lại tầm mắt, nhìn về phía Mạc Nhiên. Nàng khẽ cắn

răng, không do dự: “Treo cờ trắng trên nóc cổng”.

Giống như Sở Bắc Tiệp, khi đã ra quyết định, chẳng ai ngăn nổi nàng. Mạc Nhiên nặng nề gật đầu.

Những người ở đó đều biết, nếu không có chi viện, sớm muộn gì biệt viện cũng bị công phá.

Tấn công hay đầu hàng đều chung một kết quả.

Sắc trắng tang thương của lá cờ hàng từ từ đưa lên đỉnh cổng, bay phần phật như tiếng khóc không cam lòng trong gió Bắc.

Sính Đình cởi áo choàng, để lộ chiếc váy dài màu đỏ thẫm.

Da trắng, váy đỏ, nàng đứng trong gió tuyết, mái tóc bay bay, đẹp đến rung động lòng người.

Không chỉ Mạc Nhiên, ngay cả Sở Bắc Tiệp cũng chưa từng thấy vẻ đẹp say lòng người của Sính Đình lúc này.

Nàng chỉ im lặng đứng đó, nhưng vẫn chiếm hết linh khí non nước, phong lưu giữa đất trời.

Ánh mắt nàng trĩu nặng nỗi bi ai, lưu luyến, trĩu nặng niềm nhớ thương, đau đớn

không nói hết bằng lời, và cả chút dịu dàng động lòng người cất giấu nơi tận cùng sâu thẳm.

Ánh mắt nàng dừng ở một nơi, phía rừng núi đối diện.

Lớp tuyết

dài như choàng cho núi rừng chiếc áo bạc, sáng đến nhức mắt, càng khiến

không khí thêm đè nén và bức bối. Ẩn nơi đó là bao quân địch đang nắm

chắc cây thương, sẵn sàng đợi lệnh!

Trống trận nổi lên, có thể thiên q