
thư này gần như đến cùng
một lúc với bức thư của Phi Chiếu Hành. Hà Hiệp muốn ta lập tức dẫn binh xuất phát, trợ giúp hắn tấn công thành Thả Nhu. Hừ, ta chỉ muốn gặp hắn trực diện, đánh cho hắn tan tác một trận!”.
Sở Bắc Tiệp gần như giằng lấy bức thư: “Hỏng rồi!”.
Hà Hiệp dẫn binh bao vây thành Thả Nhu đúng lúc Sở Bắc Tiệp để Sính Đình ở lại đó!
Dù trong
lòng vô cùng sốt ruột, nhưng Sở Bắc Tiệp vẫn bình tĩnh hỏi Kỳ Điền: “Kỳ
đại tướng quân có thể chỉ huy cánh quân Vĩnh Thái đối phó với Hà Hiệp
không? Nếu tướng sĩ Vĩnh Thái không tuân theo lệnh thì làm thế nào?”.
Kỳ Điền hiểu rằng đã có chuyện xảy ra, bèn nói thẳng: “Quân Vĩnh Thái đều là con dân Vân Thường, chỉ cần ta đọc cho họ bức thư của Phi Chiếu Hành, đảm bảo
sẽ không còn ai dốc sức cho Hà Hiệp nữa. Chẳng giấu gì Trấn Bắc vương,
từ khi chiếm được Bắc Mạc, Đông Lâm và Quy Lạc, chúng dân Vân Thường
càng lúc càng bị xem thường”.
“Được!”, Trấn Bắc vương nói, “Vậy Kỳ đại tướng quân hãy lập tức theo ta đến Thả Nhu, đối kháng với Hà Hiệp”.
“Đương nhiên là ta muốn tiến thẳng tới Thả Nhu quyết chiến một trận với Hà Hiệp,
nhưng hận một nỗi gần đây binh sĩ của ta mắc bệnh lạ, ai nấy chân tay rã rời uể oải, còn không trèo được lên lưng ngựa.”
Biết chắc
chuyến đi này sẽ lôi kéo được Kỳ Điền, nên Sở Bắc Tiệp đã sớm bảo Sính
Đình chuẩn bị thuốc giải. Chàng nói với Kỳ Điền: “Kỳ đại tướng quân
không phải lo việc này, bản vương đã mang sẵn thuốc giải, chỉ cần pha
với nước mỗi người uống một ngụm, đảm bảo sẽ khỏe lại như trước”, rồi vỗ vào tay nải trên lưng.
Kỳ Điền há miệng, hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Còn một
việc nữa”, Kỳ Điền cau mày, “Không phải ta đánh giá thấp khả năng của
Trấn Bắc vương, nhưng Hà Hiệp không hề đơn giản, lại dẫn theo hai cánh
quân bao vây thành Thả Nhu. Quân Vĩnh Thái của ta chỉ bằng một nửa binh
lực của Hà Hiệp, e rằng không thể địch nổi. Tuy phần lớn hai đạo quân
trong tay Hà Hiệp đều là con dân Vân Thường, nhưng hai bên đối đầu, đâu
có cơ hội nói rõ nguồn cơn?”.
Sở Bắc Tiệp
nhớ đến Sính Đình, lòng như lửa đốt, bàn tay nắm chặt Thần uy bảo kiếm,
mồ hôi như đang túa ra, lạnh toát. Biết Kỳ Điền hoàn toàn có lý, suy
nghĩ giây lát, Sở Bắc Tiệp hỏi: “Gần đây ngoài đạo quân Cam Phượng, hình như còn có cánh quân Vĩnh Tiêu?”.
“Đúng thế.
Trước đây khi tấn công Đông Lâm, cánh quân Vĩnh tiêu đã bị tiêu diệt
hoàn toàn, quân Vĩnh Tiêu hiện tại là đội quân do các hàng binh tập hợp
mà thành.”
“Binh sĩ ở đâu là chính?”
Trong lòng
thầm hâm mộ Sở Bắc Tiệp am hiểu binh pháp, nhạy cảm hơn người, Kỳ Điền
vội đáp: “Phần đông là hàng binh của Bắc Mạc và Đông Lâm, binh sĩ Quy
Lạc chiếm không nhiều. Hà Hiệp sợ họ không phục nên đặc biệt ưu đãi,
lương bổng đều gấp đôi chỗ khác. Có điều, Thường Lượng tướng quân thống
lĩnh cánh quân này vô cùng trung thành với Hà Hiệp, dù có đọc bức thư
của Phi Chiếu Hành, hắn cũng chưa chắc hận Hà Hiệp như chúng ta”.
Sở Bắc Tiệp cười vang: “Thế thì sợ gì?”. Sở Bắc Tiệp bước ra cửa, gọi khẽ: “Các vị vào đây”.
Mấy đại tướng đang mai phục bên ngoài nghe thấy Sở Bắc Tiệp gọi, biết việc đã thành, lần lượt bước vào phòng.
Việc vô cùng cấp bách, Sở Bắc Tiệp nhanh chóng sắp xếp: “Hà Hiệp đang dẫn theo hai
đạo quân xông đến Vân Thường, có thể tấn công thành Thả Nhu bất cứ lúc
nào. Ta và Kỳ Điền đại tướng quân sẽ lập tức dẫn theo cánh quân Vĩnh
Thái tiến về thành Thả Nhu. Ba mươi dặm về phía bắc của nơi này còn có
cánh quân Vĩnh Tiêu, kẻ thống lĩnh là Thường Lượng, tâm phúc của Hà
Hiệp, binh sĩ phần đông là người Đông Lâm và Bắc Mạc. Tắc Doãn, Mạc
Nhiên hãy lập tức đột nhập vào doanh trại Vĩnh Tiêu, không từ thủ đoạn
giết chết Thường Lượng, giành lấy cánh quân này”.
Biết Hà Hiệp sắp tấn công thành Thả Nhu, ai nấy đều lo lắng. Tắc Doãn và Mạc Nhiên
mang theo trọng trách, không dám lơ là, nhận lệnh của Sở Bắc Tiệp, đi
ngay lập tức.
Sở Bắc Tiệp hít một hơi thật sâu, nhìn Kỳ Điền: “Kỳ đại tướng quân, chúng ta đi báo thù cho Diệu Thiên công chúa”.
Sính Đình, nhất định nàng phải đợi ta trở về.
Trên không trung vang lên tiếng hú dài của chim ưng.
“Kỳ lạ…”
Phiên Lộc nghe thấy liền ngẩng lên nhìn chằm chằm về phía chấm nhỏ đang
chao lượn trên bầu trời: “Kiểu bay lượn kia rõ ràng là của loại ưng được huấn luyện, sao nó lại đột nhiên bay đến chỗ chúng ta?”.
Sính Đình
nhìn theo ánh mắt Phiên Lộc, thấy rõ con chim ưng như đang lo lắng bất
an bay trên bầu trời, bèn cau mày đáp: “Khi đến thành Thả Nhu, Vương gia đã sắp xếp một tiểu đội ở lại biên giới của Đông Lâm và Vân Thường để
giám sát động tĩnh của quân Vân Thường. Người dẫn đầu có nuôi một con
chim ưng, không lẽ là nó? Sao nó lại bay đến đây?”. Nghe tiếng chim ưng
kêu mãi không ngừng, hình như việc rất khẩn cấp, Sính Đình vội vàng vào
phòng lấy cái vòng chim ưng Sở Bắc Tiệp để lại, giơ lên lắc lắc, chiếc
vòng không ngừng phát ra tiếng kêu.
Chiếc vòng
này là của chủ nhân con chim ưng đưa cho Sở Bắc Tiệp để giữ liên lạc.
Con chim ưng nghe tiếng vòng, biết đã tìm đúng chỗ, lại hú dài một tiếng rồi lao thẳng xuống, vô cùng dũng mãnh.
Phiên