
Sính Đình từ ngoài bước vào, liền che miệng cười nói: “Càng xa cách,
càng mặn nồng. Dương Phượng đau lòng bao nhiêu, đợi đến lúc gặp được
Thượng tướng quân, tỷ ấy sẽ càng mừng vui bấy nhiêu”.
Sở Bắc Tiệp
là người từng trải trong việc này, nên hoàn toàn hiểu được cảm nhận của
Tắc Doãn, bèn an ủi: “Cũng không có cách nào, binh lực ở Đông Lâm rất
ít, để tránh sự chú ý của quân Vân Thường, chúng ta phải cố gắng không
được liên lạc với họ”.
Lúc này, Phiên Lộc cũng dắt theo Túy Cúc đi vào, thấy Sở Bắc Tiệp, liền hỏi: “Khi nào Trấn Bắc vương lại đi gặp Kỳ Điền?”.
“Ta trốn
được ra ngoài, Kỳ Điền không thể bẩm báo với Hà Hiệp, giờ chắc đang đứng ngồi không yên. Món ăn đã nấu xong, phải bê lên bàn thôi”, Tắc Doãn
cười ha ha.
Sở Bắc Tiệp
cũng đang có dự định này nên triệu tập mọi người, nói: “Việc không thể
chậm trễ, chúng ta lại đi gặp Kỳ Điền một chuyến”. Lần này Sở Bắc Tiệp
sẽ cùng đi với Mạc Nhiên và Tắc Doãn, Phiên Lộc ở lại trông coi Thả Nhu.
Phiên Lộc có chút buồn bã, lần trước chỉ đánh ngất hai tên lính gác, mà chưa giết
được người nào nên vẫn ngứa ngáy chân tay, không ngờ lần này lại phải
ngồi nhà.
Túy Cúc ôm
ngực nói: “Hay quá, hay quá, khỉ bị nhốt trong lồng rồi”. Nói xong, nàng nhìn qua phía Phiên Lộc. Sở Bắc Tiệp không để Phiên Lộc mạo hiểm, trong lòng Túy Cúc rất vui.
Họ lại xuất
phát giống như lần đầu. Trước khi đi, Sính Đình nói với Sở Bắc Tiệp:
“Vương gia đi nhanh rồi về, thiếp cứ có cảm giác lo lắng bất an”.
Sở Bắc Tiệp
mỉm cười đáp: “Không có ta bên cạnh, tất nhiên nàng sẽ thấy bất an. Yên
tâm, ta sẽ sớm trở về”. Sau đó, chàng khẽ hôn lên gáy Sính Đình. Sính
Đình nhắm mắt, ngoan ngoãn đón nhận.
Phiên Lộc
đứng cạnh cười nói với Túy Cúc: “Nàng nhìn người ta mà xem, sao mà thân
thiết thế. Lần trước ta chỉ muốn giữ tim cho nàng.. Thế mà…”. Lời còn
chưa dứt, Phiên Lộc đã kêu ầm lên, rõ ràng phải nhận một đòn của Túy
Cúc.
Lần này họ
xuất phát từ sớm, khi đến doanh trại của quân Vĩnh Thái, trời vẫn còn
sáng. Các phòng trong quân doanh này hầu như đều xây bằng gạch, có nhiều nơi yểm hộ hơn so với những doanh trại khác. Mấy người lặng lẽ lẻn vào
doanh trại. Nơi ở của Kỳ Điền hoàn toàn yên ắng, bên ngoài cũng chẳng có bóng ai, hình như đã bị Kỳ Điền đuổi đi hết. Sở Bắc Tiệp nhìn tình thế, cảm thấy có chút chắc chắn nên không ẩn nấp thêm mà tiến thẳng vào
phòng Kỳ Điền.
Sở Bắc Tiệp ung dung cười nói: “Kỳ đại tướng quân đã nghĩ xong chưa? Hôm nay bản vương đến để nhận hồi âm”.
Kỳ Điền hạ giọng: “Trấn Bắc vương đã cứu Tắc Doãn thượng tướng quân?”.
Sở Bắc Tiệp mỉm cười không đáp.
“Trấn Bắc vương có biết, chỉ cần ta hô lên một tiếng, Trấn Bắc vương sẽ lập tức chết không có đất chôn”, Kỳ Điền hạ giọng hỏi.
Sở Bắc Tiệp
vẫn mỉm cười, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Kỳ Điền, một lúc lâu mới hỏi: “Vậy tại sao Kỳ đại tướng quân không hô lên một tiếng?”. Từng cử chỉ
lời nói của Sở Bắc Tiệp đều mang phong thái vương giả, ngạo mạn nhìn
thời cuộc, không chao đảo trước sóng to gió lớn.
Kỳ Điền
trừng mắt nhìn Sở Bắc Tiệp, cuối cùng cũng chùng xuống, thở dài: “Mấy
hôm nay, ta đã nghĩ rất nhiều… Vốn dĩ ta dự định nếu Trấn Bắc vương quay lại lần nữa, ta sẽ liều mạng bắt lấy. Có thể tận trung tận lực vì Vân
Thường, tính mạng này nào có đáng gì?”.
Trên mặt bàn trước mặt có hai bức thư đang mở, Kỳ Điền cầm một bức lên, đưa cho Sở
Bắc Tiệp: “Nhưng ta là võ tướng hộ quốc, ghét nhất kẻ phản bội. Trấn Bắc vương hãy xem… Nếu không phải bức thư này, e là gặp Trấn Bắc vương, ta
đã gọi người tới rồi”.
Sở Bắc Tiệp
cầm bức thư, cúi xuống xem người gửi, bên trên viết rõ ba chữ “Phi Chiếu Hành”, nét chữ nguệch ngoạc, rõ ràng viết trong lúc vội.
“Phi Chiếu Hành này chẳng phải chính là đại tướng tâm phúc bên cạnh Hà Hiệp sao?”.
“Đúng thế,
trên này có cả ấn của Phi Chiếu Hành, không thể là giả.” Kỳ Điền gật
đầu, khuôn mặt thoáng sự phẫn nộ và đau đớn không nói nên lời, giọng
khản đặc, “Trong thư, Phi Chiếu Hành nói đến việc Hà Hiệp đã… đã hại
chết Diệu Thiên công chúa như thế nào”.
Sở Bắc Tiệp
hiểu ra ngay lập tức, trong lòng thầm ngạc nhiên sao bức thư này lại đến đúng lúc thế, rồi đọc kỹ một lượt từ đầu đến cuối. Trong lúc vội vã,
Phi Chiếu Hành vẫn không hề lộn xộn mà miêu tả vô cùng sinh động và
tường tận việc Hà Hiệp giam lỏng rồi bức tử Diệu Thiên công chúa ra sao, vô cùng bi thảm, khiến một người ngoài như Sở Bắc Tiệp cũng thấy không
thể chịu đựng, huống hồ là vị đại tướng bao nhiêu năm trung thành hết
mực với vương tộc Vân Thường?
Nếu Phi
Chiếu Hành viết mười lá thư như thế, gửi đến tay tất cả các đại tướng
Vân Thường thì cảnh ngộ của Hà Hiệp đã thực sự gặp nguy hiểm. Chỉ là
không biết tại sao Phi Chiếu Hành lại đột nhiên phản bội Hà Hiệp, mà
đoạn tuyệt đến mức này.
Kỳ Điền đợi Sở Bắc Tiệp đọc xong bức thư của Phi Chiếu Hành, chợt hỏi: “Trấn Bắc vương từ Thả Nhu tới đây?”.
Lời hỏi
thẳng của Kỳ Điền khiến một người điềm tĩnh như Sở Bắc Tiệp cũng phải
giật mình, vội hỏi: “Kỳ đại tướng quân làm sao biết được?”.
Kỳ Điền đưa
bức thư thứ hai trên bàn cho Sở Bắc Tiệp: “Bức