
không hề
cảm kích nên hắn rất không vui, làm mặt lạnh: “Người không muốn biết ta
là ai ư?”.
Tắc Doãn
nghe khẩu âm, ngữ khí của Phiên Lộc, càng chắc chắn người này ở trong
quân Vân Thường nhiều năm, có khả năng chính là mật thám do Hà Hiệp cử
đến, bèn cau mày nói: “Muốn nói thì nói, không nói thì cút”.
“Lão tử là
nghĩa phụ của Tắc Khánh nhi tử Thượng tướng quân!” Mấy hôm nay liên tục
nghe Sính Đình và Túy Cúc nói chuyện sau khi biệt ly, hắn tất nhiên cũng nghe nói đến Dương Phượng và Tắc Khánh.
Lời chưa
dứt, Tắc Doãn đã đứng bật dậy, bước vội về phía trước, rồi đứng sững
lại, giọng trầm xuống: “Rất nhiều người biết nhi tử ta tên Tắc Khánh,
ngươi đừng hòng lừa ta”.
Phiên Lộc
nặng nề hừ một tiếng, cũng chẳng buồn để ý đến Tắc Doãn nữa, tự đến lục
người hai tên lính gác, lấy chìa khóa, mở cửa phòng giam, lẩm bẩm:
“Nghĩa tử đáng thương của ta, nghĩa phụ vốn định cứu mạng phụ thân
ngươi, đáng tiếc là… Xem ra phụ thân ngươi cũng chẳng muốn gặp ngươi,
chỉ muốn ở đây chờ chết thôi. Sau này nhi tử không còn phụ thân thương
xót, nghĩa phụ lại không ở bên, con côi mẹ góa bị người ta ức hiếp, thật đáng thương”.
Nghe thế, Tắc Doãn cũng thấy xúc động.
Tắc Doãn bị
giam ở đây đã bao ngày nay, không hề có tin tức của Dương Phượng và hài
nhi, nghĩ đến việc mẫu tử hai người bị chèn ép mà lòng đau như dao cứa.
Phiên Lộc
cũng không nhìn Tắc Doãn, chỉ vươn vai nói: “Ta phải đi thôi, ngoài kia
có người đợi ta. Có thể trốn ra theo con đường dưới nước, có muốn theo
ta hay không, tùy Thượng tướng quân quyết định”. Nói xong, hắn quay ra
theo lối cũ.
Sau phút do
dự, Tắc Doãn cũng đi theo Phiên Lộc. Tắc Doãn tính, kể cả ra ngoài, cũng quyết không tiết lộ nửa lời, thì dù có là quỷ kế của kẻ thù, chúng cũng không đạt được kết quả gì.
Bên ngoài doanh trại Vĩnh Thái, hai bóng người đang lặng lẽ trở về.
Những người mai phục bên ngoài thấy bóng họ trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Sở Bắc Tiệp và Mạc Nhiên hỏi: “Phiên Lộc đã về chưa?”.
Mọi người đều lắc đầu, Mạc Nhiên lòng cũng chùng xuống, trầm giọng: “Ta sẽ quay lại một chuyến”.
“Không cần. Phiên Lộc thông thuộc nơi này hơn chúng ta, cứ đợi thêm lúc nữa.”
Mọi người lo lắng chờ thêm một lúc, trong lòng ai cũng mắng thầm Phiên Lộc, hai hàng mày của Sở Bắc Tiệp cũng chau lại. Nếu Phiên Lộc bị giữ lại trong đó
thì biết ăn nói sao với Túy Cúc? Nếu phải xông vào cứu người, đừng nói
là cứu không ra, mà e là tất cả kế hoạch đều bị hủy hoại hoàn toàn.
Đang lúc lo
lắng, Phiên Lộc bỗng xuất hiện, cả người ướt như chuột lột, lấm lem bụi
đất, bộ y phục màu đen đã chuyển thành màu vàng.
Vừa gặp Sở Bắc Tiệp, Phiên Lộc không giải thích mình đã đi đâu, mà hỏi ngay: “Vương gia đã gặp Kỳ Điền chưa?”.
Sở Bắc Tiệp
vốn đang định giáo huấn hắn vài câu, nhưng vì không phải lúc nên vẫn trả lời: “Khi bản vương vào đến nơi, Kỳ Điền đang đọc nghiêm lệnh Hà Hiệp
quở trách về việc dám gây trở ngại cho quân lệnh, trì hoãn không chịu
dẫn quân sang Đông Lâm”.
Thấy Phiên
Lộc trở về, Mạc Nhiên cũng yên tâm thay cho Túy Cúc, cười xòa, xoa dịu
bầu không khí: “Thực ra khi thấy Kỳ Điền gặp Vương gia mà không gọi
người truy bắt, cũng đủ biết ông ấy đang dao động”.
Phiên Lộc
tiếp lời: “Kỳ Điền cũng thật xui xẻo, mối giao tình với Hà Hiệp càng lúc càng tồi tệ, đầu tiên bị Hà Hiệp nghi ngờ đã giết Thôi Lâm Giám, tiếp
theo lại bị Hà Hiệp nghi ngờ đang mượn cớ binh sĩ nhiễm bệnh, không làm
theo lệnh hắn… Giờ lại bị lão tử cho thêm một xui xẻo nữa”.
Sở Bắc Tiệp nghe ra hàm ý trong lời Phiên Lộc: “Thêm xui xẻo gì?”.
Phiên Lộc
cười đáp: “Kỳ Điền đã làm mất tội phạm nghiêm trọng mà Hà Hiệp bí mật
giam giữ thì có được coi là trọng tội không? Hai việc thứ nhất, Hà Hiệp
mới chỉ nghi ngờ mà chưa có bằng chứng để đối phó với một đại tướng như
Kỳ Điền. Riêng việc thứ ba, làm mất phạm nhân chính là trọng tội, Hà
Hiệp nhất định sẽ nhân cơ hội này mà trừng trị Kỳ Điền luôn thể. Tình
thế này, e là Kỳ Điền dù không muốn về phe chúng ta cũng không được”.
Mạc Nhiên hỏi: “Để mất tội phạm nào mà quan trọng đến vậy?”.
Phiên Lộc hỏi: “Thượng tướng quân Tắc Doãn của Bắc Mạc, có quan trọng không?”.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Người hiện đang ở đâu?”
Bộ dạng của
Phiên Lộc lại vô cùng uể oải, còn ngáp dài một cái rồi mới chỉ ra dốc
núi phía sau: “Đã giấu đi rồi, ta phải qua đây báo trước với Vương gia
một tiếng. Hai người từng là kẻ thù trên chiến trường, đừng có vừa mới
gặp đã quay ra giết hại lẫn nhau. Ta đã phải liều mạng mới cứu được Tắc
Doãn ra ngoài đấy”.
Sở Bắc Tiệp mừng rỡ, hét lên một tiếng, hơn mười người lao về dốc núi phía sau.
Đúng là Kỳ Điền đang lâm vào cảnh ngộ thực sự nguy hiểm.
Từ khi lên
nắm đại quyền, thái độ của Hà Hiệp với những đại thần Vân Thường công
lao hiển hách cũng dần thay đổi, Tuy Hà Hiệp vẫn liên tục ban thưởng,
nhưng khoảng cách giữa họ xa lạ hơn nhiều. Kỳ Điền là người thông minh,
sao lại không nhận ra Hà Hiệp đang xây dựng thế lực của mình? Đề bạt
Thôi Lâm Giám thống lĩnh đạo quân Cam Phượng chính là một ví dụ điển
hình.
Điều này
cũng có ngh