
Nhưng chiến sự khẩn cấp, bản vương vẫn dự định sẽ lập tức đi gặp Kỳ Điền”.
“Vương gia?”
“Thời cơ chưa chín muồi, thì phải thúc cho nó chín.”
Phiên Lộc
nghe thế càng hưng phấn: “Trấn Bắc vương hãy đưa Phiên Lộc đi theo.
Trước kia ta từng ở cánh quân Vĩnh Thái, chưa biết chừng lại có thể giúp được việc gì”.
Mạc Nhiên hỏi: “Giao tình giữa ngươi và Kỳ Điền thế nào?”.
Phiên Lộc
cười ha ha: “Lúc đó chức vị của ta thấp hèn, đâu có cơ hội chạm mặt với
Đại tướng quân Kỳ Điền. Nhưng một mật thám có sở trường nhìn người, Đại
tướng quân không biết ta, nhưng ta rất hay quan sát ông ấy”.
Việc không thể chậm trễ, mọi người bàn bạc một lúc rồi nhanh chóng quyết định.
Sở Bắc Tiệp và Mạc Nhiên dẫn theo mười cao thủ, thêm Phiên Lộc, mặc thường phục ra khỏi thành.
Đây là lần
đầu tiên Phiên Lộc ra ngoài cùng mọi người, nên Túy Cúc có chút lo lắng
không yên, bèn kéo ống tay áo Phiên Lộc, gọi ra một góc, khẽ hỏi: “Đi
thật đấy à?”.
“Tất nhiên rồi”, Phiên Lộc giơ hai bàn tay ra: “Tay ta cũng ngứa ngáy lắm rồi”.
Túy Cúc bảo: “Không hiểu tại sao, trống ngực ta cứ đánh liên hồi, lần này đi, phải cẩn thận đấy”.
Phiên Lộc
ngạc nhiên: “Trống ngực đập liên tục à? Ai ya, đó là điềm không lành
rồi, trong quân kỵ nhất việc ấy. Đưa đây, để ta sờ xem có phải đập liên
hồi không?”.
Nghe câu thứ nhất, sắc mặt Túy Cúc trắng bệch vì sợ hãi, nhưng đến câu thứ hai nàng
nổi giận đùng đùng, lườm Phiên Lộc một cái, hất tay hắn ra, rồi bỏ đi.
Mười mấy
người ra khỏi thành, đi một mạch, khi đến gần nơi đóng quân của đạo quân Vĩnh Thái, trời đã tối om. Họ mai phục ở nơi cách đó không xa, chỉ cách một khoảng đất trống, chăm chú quan sát đèn đóm nơi doanh trại đối
diện.
Sở Bắc Tiệp
hạ giọng sắp xếp: “Ta sẽ vào thẳng quân doanh để gặp Kỳ Điền. Mạc Nhiên
và Phiên Lộc cùng vào để có thể tiếp ứng bất cứ lúc nào. Những người còn lại sẽ ở đây, nếu bên trong có biến, hãy lập tức xông vào từ phía đông, chỉ cần đốt lửa, không chạm trán với họ, chỉ cần giúp chúng ta tạo hỗn
loạn là đủ rồi”.
Chỉ vẻn vẹn
vài câu, Sở Bắc Tiệp đã sắp xếp xong toàn bộ đại cục. Những người này
đều là cao thủ, biết tùy cơ ứng biến, cũng không cần Sở Bắc Tiệp nói
nhiều. Đôi mắt sáng có thần của Sở Bắc Tiệp nhìn chằm chằm về phía đối
diện, cuối cùng cũng có cơ hội, liền hạ lệnh: “Đi”. Mạc Nhiên và Phiên
Lộc lập tức theo sau, ba người đều mặc áo đen, bịt kín mặt, như ba cái
bóng, lặng lẽ chui vào doanh trại địch.
Đây là nơi
đóng quân lâu dài của cánh quân Vĩnh Thái, doanh trại không phải loại
màn trướng da bò dựng lên tạm thời mà là khoảng đất rộng với bao lớp
hàng rào, hàng hàng dãy dãy phòng gạch đan xen nhau như một phủ đệ được
bố trí đơn giản. Gian phòng lớn sáng trưng ngay ở giữa chính là trướng
của Kỳ Điền.
Sở Bắc Tiệp
tránh hết những tiểu đội canh gác, đến thẳng phòng chủ trướng. Mạc Nhiên và Sở Bắc Tiệp đã quá hiểu nhau, cả hai lặng lẽ nép sát vào bên phía
tây của gian phòng.
Phiên Lộc
từng ở trong đạo quân Vĩnh Thái, quen thuộc nơi này hơn Sở Bắc Tiệp và
Mạc Nhiên, lại là kẻ gan to lớn mật, khi đi qua một gian phòng, phát
hiện không thấy ai, hắn liền chui ngay vào lấy bộ binh phục Vân Thường
để mặc, sau đó nghênh ngang bước ra ngoài.
Quy định
tuần tra, canh gác ở đây vẫn không thay đổi, chỉ cần nghe lén được được
khẩu lệnh của đám binh lính đi tuần tra trong đêm là có thể trà trộn vào và qua được mọi cửa ải, bình an đại cát. Phiên Lộc đứng trong góc tối,
quan sát đội lính đi qua đi lại chạm mặt nhau.
“Công chúa bình an.”
“Vân Thường đại cát.”
Phiên Lộc
nghĩ, Diệu Thiên công chúa đã mất từ lâu, Kỳ Điền cũng coi như có chút
lương tâm, vẫn không quên chủ cũ của mình. Biết được khẩu lệnh thì không cần phải lẩn trốn, Phiên Lộc đi hẳn ra ngoài, thừa cơ quan sát xung
quanh, cả đường gặp ai hỏi đến, hắn đều nói đúng khẩu lệnh. Đám binh
lính thấy Phiên Lộc nói giọng Vân Thường, khẩu lệnh đúng, cử chỉ cũng y
như người trong quân nên chẳng chút nghi ngờ.
Nghĩ rằng
lúc này chắc Sở Bắc Tiệp đã vào đến tận chỗ Kỳ Điền, Phiên Lộc liền đi
thẳng về hướng đó, dự định canh chừng cho Sở Bắc Tiệp. Chưa đến nơi,
Phiên Lộc bỗng đứng sững lại, nhìn về phía gian phòng bên tay trái. Hắn
vẫn nhớ trước đây gian phòng này trống không, giờ lại tăng cường canh
gác, ngoài cửa còn cắm một lá cờ nhỏ dang phần phật trong gió, có thể
thấy rõ một chữ “Hiệp” như rồng bay phượng múa.
Đôi mắt mật thám của Phiên Lộc còn nhanh hơn chim ưng, hắn cảm nhận ngay có điều gì bất thường ẩn giấu bên trong.
Phiên Lộc
vội nấp sang một bên, quan sát căn phòng, lúc sau bỗng nở nụ cười giảo
hoạt, quay đi: “May mà lão tử từng ở đây”. Phiên Lộc lợi dụng bóng tối,
tiến thẳng về phía phát ra tiếng nước chảy, lẩm bẩm: “Ta nhớ là ở đây có một con sông”. Con người Phiên Lộc trước nay chưa bao giờ chịu ở yên
một chỗ, bẩm sinh đã có sẵn sự nhạy cảm của mật thám, mỗi khi đến nơi
nào, việc đầu tiên hắn làm là phải xem xét kỹ càng địa hình ở chỗ đó.
Nơi đóng quân lâu ngày của đội quân Vĩnh Thái cũng không ngoại lệ.
Lúc trước, Phiên Lộc đã lặn xuống con sông này, biết bên dư