
ới có dòng nước chảy ngầm dẫn đến căn phòng kia.
Phiên Lộc
nhảy vào dòng nước êm như một con cá trạch, không bắn đến một giọt nước. Phiên Lộc nín thở lặn xuống tận dòng sâu, được một lúc, cảm thấy cả
người khang khác, hắn lại nổi lên, ra khỏi mặt nước, đỉnh đầu hắn chạm
phải một tảng đá, giữa tảng đá và mặt nước có một khe hở, đủ cho Phiên
Lộc ngửa mặt lên để thở.
Hắn hít một
hơi thật sâu rồi lặn xuống, lần này còn sâu hơn lần trước. Dưới nước tối om, hắn chỉ cố sờ soạng tiến về phía trước, bỗng thấy ngực hơi nóng…
Phiên Lộc va phải thứ gì, đưa tay ra sờ thử, phát hiện đó là một hàng
rào sắt, thì thầm than trong lòng.
Trước đây,
chỗ này không hề có hàng rào sắt, sao giờ tự nhiên lại xuất hiện? Phiên
Lộc không thể tiến về phía trước, quay lại thì càng không thể.
Ngực càng
lúc càng đau, chợt nghĩ đến lời Túy Cúc nói trước lúc đi, Phiên Lộc than thầm trong lòng: chẳng lẽ số mệnh mình lại chỉ đến đây?
Hắn hối hận mình đã nhất thời hồ đồ, nên đành phải chết uổng thế này.
Ngực đau như có lửa đốt, Phiên Lộc không dám mở miệng vì hiểu rõ lúc này mà mở miệng ra không những hoàn toàn vô dụng mà còn chẳng khác nào tự tìm đến cái
chết. Hắn chỉ còn cách giữ chặt lấy hàng rào sắt, ra sức lắc lư.
Cảm giác ngạt thở đang thiêu cháy, đầu óc hỗn loạn, hắn chỉ còn biết dùng lực rung lắc.
Đúng vào lúc đó, hàng rào sắt trong tay khẽ động, tuy chỉ một chút, nhưng cũng khiến Phiên Lộc sực tỉnh, tinh thần hăng hái hẳn lên, ra sức lắc lư, đá mạnh
chân trong nước.
Gần hết sạch hơi, sức cũng cạn kiệt, mơ mơ hồ hồ mất một lúc, Phiên Lộc như đang
nghe thấy tiếng gọi của Túy Cúc. Trong lúc tuyệt vọng, hàng rào sắt bỗng chuyển, lần này còn mạnh hơn lần trước, như đã lung lay đến tận gốc.
Phiên Lộc vội vàng cúi người, giữa hai hàng rào sắt đã đủ chỗ để chịu
qua.
Thật là ông Trời giúp ta!
Đúng vào lúc sống chết, Phiên Lộc liều chết, cố sức ngoi lên, mặc kệ thương tích đầy mình, không ngờ mặt nước lại sát với nền đá, chẳng còn chỗ để nổi lên.
Lòng chùng
xuống, Phiên Lộc giơ tay sờ nền đá trên đầu, liều mạng bơi về phía
trước. Bơi được một lúc, sức lực toàn thân cạn kiệt, bỗng thấy cổ tay
mát lạnh, Phiên Lộc mừng quá, cố đạp thật mạnh, đầu ngoi lên mặt nước,
gió lạnh ùa tới.
Phiên Lộc
thở gấp, ướt lướt thướt ngoi lên, rồi lấy mồi lửa được gói cẩn thận bằng giấy dầu mang theo bên người ra châm, nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Mẹ
kiếp, kẻ trời đánh nào lại sửa nơi này thành phòng giam, hại lão tử suýt nữa chết chìm ở đây”…
Xem ra,
không chỉ mình Phiên Lộc phát hiện ra con đường dưới nước này, nơi đây
rõ ràng đã có kẻ bố trí để lợi dụng nó, nên phải đặt một hàng rào sắt
chắn bên dưới.
Cũng có thể
người làm hàng rào sắt nghĩ rằng đằng nào cũng ở dưới nước, có làm dối
ăn thật cũng chẳng ai trách mắng, nên hàng rào mới dễ bị lung lay như
thế, và chính nó đã cứu mạng Phiên Lộc.
Nghĩ mình
vẫn đang trên đất địch, Phiên Lộc vội vàng thổi tắt lửa, thận trọng đi
vào phòng giam. Trên tường treo một chiếc đèn dầu, ngọn lửa chỉ to bằng
hạt đậu, chiếu ra thứ ánh sáng vàng vọt khắp xung quanh.
Hai binh sĩ
canh giữ đang nằm bò trên bàn ngủ gà ngủ gật, dưới chân lăn lóc một đống bình rượu hết. Chỗ này nằm trong doanh trại Vĩnh Thái, bên ngoài lại có bao nhiêu binh lính, nên chúng cứ tưởng đã kín như bưng, không còn khe
hở nào, ai ngờ giờ bỗng xuất hiện một tên sát tinh từ dưới nước ngoi
lên?
Phiên Lộc lặng lẽ đến bên hai tên lính canh cửa, cho mỗi tên một cú vào gáy, khiến chúng ngã lăn ra đất.
“Lão tử phải xem xem ai ở trong này mà quan trọng thế…”
Hắn nhìn vào bên trong, thấy một hán tử dáng hình cao to, ánh mắt sáng trong đêm tối, thần thái vô cùng sắc sảo.
Phiên Lộc từ ngoài cửa hỏi vào: “Này, ngươi là ai?”.
Nam nhân kia bị trói cả chân lẫn tay, lạnh lùng nhìn về phía Phiên Lộc mặc binh phục Vân Thường đột nhiên xuất hiện, cả người ướt lướt thướt, còn đánh ngất
hai tên canh cửa, mà chẳng buồn nhướng mày, chỉ hỏi lại: “Thế người là
ai?”.
Nam nhân này bị nhốt bao nhiêu lâu, râu tóc lởm chởm che khuất cả nửa khuôn mặt,
nhất thời Phiên Lộc chưa thể định hình, nhưng khi người ấy cất tiếng thì tỏ rõ khí thế của một đại tướng quân. Phiên Lộc sững người, nhìn kỹ lại khuôn mặt trong phòng giam, càng lúc càng cảm thấy quen, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, thần sắc vô cùng kinh hoàng: “Ngươi chính là Tắc
Doãn của Bắc Mạc!”.
Người trong
thiên hạ cứ tưởng rằng sau khi khiêu chiến với Hà Hiệp, Tắc Doãn đã bị
giết, ai ngờ Tắc Doãn lại bị bí mật giam giữ trong doanh trại của đại
quân Vĩnh Thái!
“Ta đã gặp ngươi, ngươi chính là Thượng tướng quân Tắc Doãn của Bắc Mạc!”.
Tắc Doãn
không lên tiếng, cũng coi như thầm công nhận. Thấy Phiên Lộc, Tắc Doãn
biết ngay là người thuộc quân Vân Thường nên vô cùng cảnh giác, e là quỷ kế của Hà Hiệp, hắn đã quyết định có thể không mở lời thì quyết không
mở lời.
“Sao Thượng tướng quân lại bị nhốt trong này? Đã nhốt bao lâu rồi?”
Hỏi liền mấy câu, thấy Tắc Doãn không trả lời, Phiên Lộc biết Tắc Doãn đang nghi ngờ mình. Nghĩ bụng đã liều mạng để chui vào đây mà Tắc Doãn lại