
phải bệnh dịch mà e là môi trường sống
không hợp.
“Bọn chúng
cũng không ngu, ngay từ đầu chúng đã nghi quân lương có vấn đề, nhưng
kiểm tra đi kiểm tra lại, vẫn không điều tra được điều gì. Bản thủ thành đã làm hết phận sự của mình, lập tức sai người sao chép một bản độc vật của Thả Nhu đưa qua, cố ý chỉ rõ có những loại độc dược không thể kiểm
tra bằng kim bạc, mà phải dùng cây rong phơi khô nhúng vào nước để kiểm
nghiệm, nếu nước biến màu là có độc. Đám đại phu bên đó tha hồ tất bật
một phen.”
Những lời của Phiên Lộc khiến mọi người đang ngồi trong phòng cười rộ lên.
Chỉ có Túy
Cúc trừng mắt nói: “Sao ngươi lại lừa người ta? Toàn làm những việc tốn
công vô ích, nếu để chúng nghi ngờ thì chẳng phải gây ra họa lớn hay
sao?”.
Sính Đình
ngồi bên cạnh, nghe thế thì khẽ nắm tay Túy Cúc, quay lại cười, giải
thích: “Đúng là có loại độc này, Phiên Lộc đâu có lừa người”.
Sở Bắc Tiệp
cũng nói: “Chúng ta đang dự định gặp vị tướng quân bên đó, nên phải để
Phiên Lộc lấy lòng trước, có chút giao tình cũng tốt”.
Túy Cúc giờ
mới biết đã trách nhầm Phiên Lộc, vốn định nhận lỗi, ngẩng lên thấy
Phiên Lộc đang dương dương tự đắc nháy mắt với mình, câu xin lỗi lại
chui tọt vào bụng.
Mạc Nhiên hỏi: “Còn có tin tức gì khác không?”.
“Tin tốt thì rất nhiều, hình như cả ông Trời cũng đang giúp chúng ta”. Giờ Phiên Lộc phụ trách do thám tin tức nội bộ Vân Thường, mọi người đều quây quanh
hắn thành một vòng. Nhắc đến việc quân trọng đại, Phiên Lộc mặt mày hớn
hở, tinh thần thêm hăng hái, giọng đĩnh đạc: “Trước tiên là việc Trấn
Bắc vương ám sát Thôi Lâm Giám, Trấn Bắc vương dùng đao, mà không dùng
Thần uy bảo kiếm, chiêu này thực khiến người ta khâm phục”.
Sở Bắc Tiệp
thẳng thắn: “Chọn Thôi Lâm Giám hoàn toàn là công lao của Phiên thủ
thành, không có Phiên thủ thành, bản vương không thể tạo được cục diện
ngày hôm nay”.
Phiên Lộc
nghe câu này của Sở Bắc Tiệp, biết Sở Bắc Tiệp đã đoán được khái quát
tình hình. Lúc này Sở Bắc Tiệp cho Phiên Lộc nói ra tình hình, cũng chỉ
là để vị thủ thành Thả Nhu này nhanh chóng ra nhập với đội quân của Mạc
Nhiên và những người khác. Bất giác, Phiên Lộc cảm kích nhìn qua Sở Bắc
Tiệp, rồi nói tiếp: “Cái chết của Thôi Lâm Giám khiến Hà Hiệp nghi ngờ
Kỳ Điền. Hà Hiệp đang mưu đồ dùng những tướng lĩnh trẻ tuổi thay thế đội ngũ lão tướng trong quân, việc này khiến các lão tướng Vân Thường vô
cùng oán thán, Thôi Lâm Giám cũng chính là một vị tướng trẻ mà Hà Hiệp
đề bạt lên cao nhất, lại không phải người Vân Thường”.
Mạc Nhiên nghe rất kỹ càng, bỗng nhiên hỏi Phiên Lộc: “Ngươi còn có cả tai mắt ở thành đô Quy Lạc ư?”.
Phiên Lộc
cười ha ha, đáp: “Ta đâu có được bản lĩnh để cài người bên cạnh Hà Hiệp? Nhưng muốn biết được điều này cũng không khó. Vì Thôi Lâm Giám bị giết, đạo quân Cam Phượng mất người thống lĩnh, Hà Hiệp không những không cử
Kỳ Điền đang ở gần đó đến tiếp quản đạo quân Cam Phượng mà lại cử hắn
sang tận Đông Lâm để truy quét Trấn Bắc vương”. Vừa nói, hắn vừa nhìn
sang Sở Bắc Tiệp.
Túy Cúc cười khúc khích: “Tên Kỳ Điền đó thật xui xẻo. Nay đạo quân Vĩnh Thái của
hắn, kẻ nào kẻ nấy không còn chút sức lực, mà lại không tìm được căn
nguyên, sao có thể hành quân sang Đông Lâm? Làm lỡ quân lệnh, chắc chắn
Hà Hiệp sẽ không tha”. Dứt lời, thấy mọi người đều lặng lẽ nhìn mình,
Túy Cúc bất giác đỏ bừng mặt, hạ giọng hỏi: “Có phải Túy Cúc đã nói sai
điều gì không?”.
Phiên Lộc đáp lời: “Chính vì nàng nói đúng nên mọi người mới hết sức ngạc nhiên”.
Túy Cúc trợn trừng mắt, còn chưa kịp trả miếng, Phiên Lộc đã nhìn sang Sính Đình,
chắp tay cảm thán: “Bạch cô nương danh bất hư truyền, khâm phục, khâm
phục”.
Sính Đình
nói: “Thủ thành đại nhân quá khen, kế nhận biết thời cơ, phát triển ưu
thế, lấy yếu thắng mạnh này hoàn toàn do Vương gia nghĩ ra, không có
chút công lao nào của Sính Đình”.
Phiên Lộc lắc đầu: “Cũng không thể nói như thế, không có Bạch cô nương, ai sẽ phối ra loại thảo dược tuyệt diệu kia?”.
Túy Cúc suy
nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu ra, khi Sở Bắc Tiệp nghĩ ra kế sách
dùng thảo dược là đã có ý định ly gián Hà Hiệp và Kỳ Điền. Ám sát, phối
thuốc, dùng thuốc, để Phiên Lộc lôi kéo Kỳ Điền… là một chuỗi những việc có liên quan đến nhau. Túy Cúc khẽ thổi phù một cái, lẩm bẩm: “Nói đến
đánh trận, nam nhân các vị đều có sở trường dùng tâm kế, bất kỳ việc gì
cũng suy nghĩ tính toán thật kín kẽ”. Bỗng nghĩ tới Bạch quân sư đang
ngồi bên cạnh, Túy Cúc lắc đầu lè lưỡi, làm mặt quỷ với Sính Đình.
Hoắc Vũ Nam
gần đây cũng hào hứng ngồi nghe mọi người luận đàm việc quân, hôm nay
còn hỏi: “Theo tình hình hiện nay, mục tiêu làm dao động lòng quân Vân
Thường của Vương gia đã sắp đạt được, liệu Vương gia đã nên ra mặt lôi
kéo Kỳ Điền chưa?”.
Sính Đình suy nghĩ rồi lắc đầu: “Thời cơ chưa chín muồi, đại tướng trong quân sẽ không dễ dàng phản bội…”.
“Bản vương
cũng thấy thời cơ chưa chín muồi, Kỳ Điền sẽ không lập tức phản bội Hà
Hiệp.” Sở Bắc Tiệp quay sang Sính Đình, nở nụ cười anh tuấn khí phách mê hoặc lòng người, rồi chuyển chủ đề, “