
cung ứng đủ số quân lương cần thiết”.
Vì vấn đề
lương thảo, phần lớn đội quân đều lưu lại Vân Thường để nghỉ ngơi chỉnh
đốn. Mỗi lần ở vương cung Vân Thường, Hà Hiệp lại nhớ đến Diệu Thiên,
nỗi đau trong lòng cứ bùng phát, nên luôn trì hoãn không chịu quay về.
Phi Chiếu
Hành thầm tính, đạo quân Vĩnh Tiêu của Quý Viêm đã bị tiêu diệt hoàn
toàn, sau đó Hà Hiệp tập hợp hàng binh các nước, chỉnh đốn thành đạo
quân Vĩnh Tiêu mới. Bảy đạo quân của Vân Thường hiện hai ở Quy Lạc, một ở Đông Lâm, một ở Bắc Mạc, ba đạo quân còn lại đều ở Vân Thường. Thiên hạ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, Hà Hiệp là chủ soái, lại rời khỏi Vân
Thường quá lâu, thực sự có chút nguy hiểm.
Nếu là trước đây, chắc chắn Phi Chiếu Hành sẽ dâng lời với Hà Hiệp, nhưng từ sau lần vô cớ lo lắng không yên, Phi Chiếu Hành trở nên cẩn trọng với tất cả
mọi việc. Hắn đứng một bên suy nghĩ hồi lâu, rồi đề nghị: “Sở Bắc Tiệp
là một mầm họa, tuy hiện còn đang giấu mình, nhưng không thể lơ là. Chắc chắn hắn vẫn đang ở Đông Lâm, hắn không có binh mã, chúng ta chỉ cần cử nhiều binh mã càn quét, chắc chắn sẽ tìm ra tung tích hắn. Hay tiểu
Kính An vương cử mạt tướng hoặc cánh quân Cam Phượng của Thôi tướng quân đến Đông Lâm, phối hợp vây bắt”.
Hà Hiệp im lặng, vẻ mặt không vui, hạ giọng: “Tin này mới đến sáng nay, chắc ngươi chưa biết, Thôi Lâm Giám bị ám sát rồi”.
“Hả?”
Thôi Lâm
Giám là vị tướng mới được Hà Hiệp cất nhắc, chỉ mới hai mươi hai tuổi,
nhưng vô cùng tinh nhanh tài cán, vì cảm kích ơn tri ngộ của Hà Hiệp,
nên trung thành hết mực. Cái chết của Thôi Lâm Giám là một đòn nặng nề
giáng xuống dự định sắp xếp thân tín trong quân, dần khống chế quân
quyền của Hà Hiệp.
“Ở ngay trong doanh trại, giữa đêm bị người ta ám sát, đầu còn treo ngoài rèm trướng”.
Phi Chiếu
Hành hỏi: “Không lẽ lại là Sở Bắc Tiệp ra tay? Bây giờ cánh quân Cam
Phượng mất chủ soái, phải lập tức cử một vị tướng lĩnh tiếp quản”.
“Ngươi nói xem nên cử ai tiếp quản là thích hợp nhất?”
Tất nhiên
Phi Chiếu Hành sẽ không tiến cử bản thân mình, bèn dâng lời: “Tuyển
tướng cấp bách, rất khó chọn được người thích hợp. Trong Vân Thường, đạo quân Vĩnh Thái của Kỳ Điền đại tướng quân ở ngay gần Cam Túc, chi bằng
nhập hai đạo quân làm một, tạm thời do Kỳ Điền đại tướng quân quản lý?”.
Hà Hiệp chậm rãi lắc đầu, hàng mày cau lại: “Sở Bắc Tiệp có được bản lĩnh này, nhưng chưa chắc là hắn. Người không biết về nội bộ quân Vân Thường, sẽ không
chọn ra tay với Thôi Lâm Giám. Chỉ e việc này không đơn giản như thế”.
Vốn thông
minh, Phi Chiếu Hành lập tức hiểu ý của Hà Hiệp. Một, Thôi Lâm Giám
không phải là người Vân Thường; hai, Thôi Lâm Giám cũng chẳng phải lão
tướng trong quân, các đại tướng Vân Thường đều dị nghị khi hắn được
thống lĩnh đội quân Cam Phượng, Kỳ Điền là người oán nhiều nhất.
Chẳng lẽ do tranh quyền đoạt lợi trong quân, lại có người gan to bằng trời, dám ra tay ám sát thống lĩnh của một đạo quân?
Phi Chiếu
Hành thầm trách mình nói năng không cẩn trọng, như thể đang nói đỡ cho
Kỳ Điền nên vô cùng hối hận, nhanh chóng quay lại chủ đề chính: “Liệu có nên cử thêm binh mã đi truy bắt Sở Bắc Tiệp? Mạt tướng vẫn đang bận
việc mà tiểu Kính An vương giao, e là nhất thời không thể gác lại, hay
cử cánh quân Vĩnh Thái của Kỳ Điền qua đó?”.
Hà Hiệp gật
đầu: “Cử hắn đi”. Đến trước bàn, Hà Hiệp nâng bút viết quân lệnh, đóng
soái ấn, rồi giao cho thị vệ, sau đó mới hỏi Phi Chiếu Hành: “Việc vương miện làm đến đâu rồi?”.
Phi Chiếu
Hành bẩm báo: “Mạt tướng đã tìm được một đội thợ, hai người Quy Lạc, một người hiện đang sai binh sĩ sang Đông Lâm tìm. Họ đều là những vị đại
sư, do thời buổi loạn lạc, nên trốn đi hết cả, tìm được đều phải mất
nhiều công sức. Về cơ bản đã tìm đủ đá quý các màu, mạt tướng dự định
dùng một viên đá lam bảo thượng hạng to nhất đặt ở chính giữa, nhưng tạm thời mới tìm được một viên dùng cho mũ vương, còn mũ hậu…”.
“Dùng trước cho mũ hậu.”
“Việc này…”, Phi Chiếu Hành đờ đẫn một lúc.
“Dùng viên
đá lam bảo đó cho mũ hậu trước, mũ vương không vội, cứ từ từ tìm. Nhớ
kỹ, tay nghề phải tinh xảo, nguyên liệu thượng hạng, đặc biệt là mũ
hậu.”
Phi Chiếu
Hành nghi hoặc nhìn Hà Hiệp, khuôn mặt tuấn tú như bao phủ lớp sương mù
dày đặc khó tan, rõ ràng cả con người Hà Hiệp đang đứng ngay trước mặt
mà như cách thật xa. Phi Chiếu Hành chỉ còn cách vâng vâng dạ dạ, rồi
lui ra.
Phi Chiếu Hành trở về chỗ ở, thuộc hạ An tướng quân lại hào hứng xuất hiện, rủ đi uống rượu.
An tướng
quân cũng là lão tướng trong quân Vân Thường. Sau khi Quý Thường Ninh
chết, Phi Chiếu Hành tiếp quản đạo quân Úy Bắc. Về việc này, Phi Chiếu
Hành có kinh nghiệm hơn Đông Chước rất nhiều, hắn hoặc công khai hoặc
ngấm ngầm lôi kéo mấy vị tướng lĩnh trong quân Úy Bắc, quan hệ với họ
rất tốt. Thấy An tướng quân, Phi Chiếu Hành cười nói: “Lại uống rượu ư?
Tướng quân lập bao công lao, được tiểu Kính An vương ban thưởng không
ít, sao không mua lấy một trạch viện ở đây, chọn thêm mấy mỹ nữ về hưởng phúc? Việc đó hứng thú hơn uống rượu rất nhiều”.
An tướng
quân xua tay