Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326815

Bình chọn: 8.00/10/681 lượt.

sắc Hà Hiệp hoàn toàn thay đổi, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Đông Chước

suy nghĩ giây lát, không nén được lại hỏi: “Đến giờ, cũng chưa ai tận

mắt nhìn thấy Sở Bắc Tiệp, nói gì là Sính Đình. Dù thế nào, chúng ta

cũng phải gặp được người…”.

“Gặp được, ta sẽ giết luôn!”, Hà Hiệp bỗng nghiến răng, đập mạnh xuống bàn.

Tai Đông Chước như ù đi, cả người đờ đẫn, hồi lâu mới lắp bắp hỏi: “Thiếu gia… đang nói đến… Sở Bắc Tiệp?”.

Sở Bắc Tiệp

xuống núi, rất có khả năng liên quan đến Sính Đình. Việc này Đông Chước

đã phần nào đoán ra qua những lời nói của Hà Hiệp. Nếu Sính Đình đang

giúp Sở Bắc Tiệp chống lại thiếu gia, thì phải làm thế nào? Đôi trẻ nô

đùa ngày trước, giờ như hai ngọn núi đối đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra cảnh binh đao tương tàn, thực đã tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn.

Vì điều này

mà Đông Chước phải đau buồn ảo não bao ngày nay, không dám hỏi Hà Hiệp.

Đông Chước vẫn còn giữ lại chút ngây thơ từ thuở ở vương phủ Kính An,

nên muốn nhân cơ hội này nghe ý kiến Hà Hiệp, xem giữa thiếu gia và Sính Đình còn ít khả năng cứu vãn nào không, bởi hắn không tin hai người họ

lại nhẫn tâm đến thế.

Hà Hiệp mặt lạnh băng, gằn từng tiếng: “Không, ta đang nói đến Sính Đình”.

Vẻ mặt Hà Hiệp tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Chưa bao giờ nghĩ Hà Hiệp lại tuyệt tình đến vậy, Đông Chước bỗng thấy toàn thân

lạnh toát, trong lòng như có những móng vuốt sắc đang cào cấu, đau đến

khó chịu, phải lùi ra sau một bước.

Ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm về đống công văn trên bàn như đang nhìn kẻ thù, một

lúc lâu sau, khuôn mặt căng cứng của Hà Hiệp mới từ từ giãn ra, bất lực

đến thê thảm, cười chua chát, lẩm bẩm: “Tại sao Sính Đình lại làm thế?

Không hề nể chút tình nghĩa nào ư?”, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch trong

ánh nến.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đều cảm thấy không có gì để nói.

Hà Hiệp xua tay bảo: “Đi ngủ đi, ngày mai còn có việc của ngày mai”.

Đông Chước đáp: “Vâng”, rồi lặng lẽ cúi đầu, lùi ra ngoài cửa.

Sau lưng bỗng thấp thoáng vang lên tiếng thấp trầm của Hà Hiệp.

“Phi thiên

vũ, trường không mộng, tình nghĩa chưa từng trọng…” Lời hát xen lẫn

tiếng thở dài như có điều gì mất mát, ẩn chứa nỗi hối hận không nói

thành lời.

Về đến chỗ

ở, Đông Chước mới nhớ ra, đó chính là câu thiếu gia ngâm nga trong phủ

phò mã hôm nào. Khi cùng Diệu Thiên công chúa thưởng rượu, trong lúc cao hứng, thiếu gia đã tuốt kiếm hát như vậy.

Đêm đó, khắp sân loang lổ dấu tuyết chưa tan hết.

Đám ca vũ

mặc y phục Bắc Mạc, màu sắc sặc sỡ, thắt lưng đeo trống, thân hình uyển

chuyển linh hoạt, hai tay gõ trống, bộ dạng vô cùng mới mẻ, khiến Diệu

Thiên thực sự thích thú.

Phu thê hào hứng uống rượu dưới trăng.

Diệu Thiên cười tươi tắn, Hà Hiệp rút kiếm hát vang.

Phi thiên vũ, trường không mộng, tình nghĩa chưa từng trọng…

Cuối cùng Đông Chước đã hiểu ra, tại sao thiếu gia lại muốn giết Phi Chiếu Hành.

Đông Chước

không thể nào quên cái cảm giác như bị ánh chớp xé tan lòng khi nghe Phi Chiếu Hành dâng lời trừ khử Diệu Thiên công chúa với thiếu gia.

Thành Thả Nhu.

Cũng có thể vì chiến loạn, bách tính không còn nhà để về, lưu lạc bốn phương nên gần đây số người vào thành liên tục tăng.

“Người đông

thì người đông, người đông có cái hay của người đông. Tốt lắm. tốt

lắm!”. Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Phiên Lộc cười khoái trá.

Mấy ngày gần đây Thủ thành đại nhân vô cùng vui vẻ, tâm trạng tốt chưa từng thấy,

không còn chút phiền não bất an của mấy hôm trước. Lúc này, Thủ thành

đại nhân đang ngồi vắt chân chữ ngũ nói chuyện phiếm với Sư gia, rồi

bỗng nhớ ra một chuyện, vội dặn: “Mấy người bằng hữu của ta trong quân

ngày trước toàn những người quen với giết chóc, có mấy người không thích qua lại với người ngoài, ghét nhất bị kẻ khác dò la động tĩnh của mình. Ngươi phải cẩn thận, đừng chọc giận họ”.

Biết Phiên

Lộc xuất thân trong quân, những lời này thật chứ chẳng đùa, Đỗ Kinh vội

vã vâng vâng dạ dạ: “Bằng hữu của đại nhân, tiểu đệ nào dám làm phiền?

Không dám, không dám”.

“Có cho ngươi cũng không dám”, Phiên Lộc nhướng môi cười.

Phiên Lộc

biết rõ, nếu tin tức phủ thủ thành này chứa chấp Trấn Bắc vương lọt ra

ngoài, chưa biết chừng mấy chục vạn quân Vân Thường sẽ lập tức vây đến.

Có điều, Sở Bắc Tiệp và những người kia đều là tướng sĩ trải qua trăm

trận chiến, trí dũng song toàn, nhạy cảm hơn người, chắc chắn không có

sơ hở. Bọn người dưới trong phủ cũng toàn kẻ ù ù cạc cạc, chỉ có sư gia

Đỗ Kinh là thông minh hơn một chút, biết đâu sẽ nhận ra điều gì.

Phiên Lộc

cũng không lo, vì đã dặn Mạc Nhiên cử một cao thủ giám sát Đỗ Kinh, một

khi phát giác ra chuyện gì, sẽ lập tức giết người diệt khẩu.

Dù gì Phiên

Lộc cũng là một thủ thành, ở cái thành Thả Nhu bé tẹo này, hắn chẳng

khác gì một hoàng đế, muốn giấu ai thì có gì không được? Thuộc hạ bẩm

báo gần đây số người vào thành tăng lên, Phiên Lộc đã đoán ra mười người thì có đến chín người là binh lính do Sở Bắc Tiệp đưa tới đang phân tán vào thành.

Phiên Lộc đang tươi cười, bỗng nghe giọng thánh thót đang hỏi sai dịch bên ngoài: “Thủ thành


Old school Easter eggs.