
ời đâu”.
Sau rèm lập
tức xuất hiện hai thị vệ và hai viên quan trực đêm, nhanh chóng đứng
thành hai hàng, buông tay, đồng thanh đáp: “Có”.
Hà Hiệp hỏi: “Việc chiêu binh ở Bắc Mạc tiến hành thế nào rồi?”.
“Trên hàng
ngàn thôn trang của Bắc Mạc, ngày nào cũng có những người trẻ tuổi bỏ
trốn, không rõ đi đâu. Vi thần đã ra mấy nghiêm lệnh trừng phạt những
người này, nhưng bọn Bắc Mạc đáng ghét đó đều không sợ chết. Nghe nói
tên tiểu tặc Nhược Hàn đang bí mật lập không ít điểm chiêu mộ tân binh ở Bắc Mạc. Vi thần đã cử người đi tiêu diệt hai, ba điểm, nhưng…”
“Ta không
hỏi bọn loạn quân đó”, Hà Hiệp lạnh lùng, “Ta hỏi việc chúng ta dán cáo
thị chiêu mộ tân binh ở Bắc Mạc, có bao nhiêu người đến tòng quân?”.
Đầu vị quan
viên đứng trên càng cúi thấp hơn, chần chừ giây lát, nghe Hà Hiệp lạnh
lùng hừ một tiếng, đành miễn cưỡng bẩm báo: “Tính đến nay, chắc khoảng…
khoảng ba đến năm trăm người”.
Hà Hiệp giận dữ, suýt chút nữa đập bàn cái rầm, nhưng cố ghìm lại, hạ giọng hỏi:
“Chẳng phải ta đã nói, điều kiện chiêu binh không được quá khắt khe
sao?”.
Vị quan viên kia run rẩy đáp: “Vi thần đã làm theo sự dặn dò của tiểu Kính An vương, thông báo với dân chúng Bắc Mạc, tòng quân sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, tiền thuế đóng của cả hộ cũng được giảm một nửa…”. Nói tới đây, thấy
ánh mắt Hà Hiệp quét qua, tên quan sợ quá không dám nói thêm.
Từ khi tin
thành lập tân quốc lan ra ngoài, Hà Hiệp có dự định dùng nhân tài các
nước, nên thái độ của hắn đối với đám quan Vân Thường này chẳng còn tốt
như trước.
Lần trước,
Thôi đại nhân quản việc cung ứng trà cho vương tộc đến bẩm báo, cũng
không biết đã nói sai điều gì, lúc vào còn đi thẳng, khi ra đã bị đánh
cho nằm dài. Các thị vệ khiêng xác Thôi đại nhân ra ngoài, máu chảy ròng ròng trên lối đi lát đá xanh, khiến sắc mặt những vị quan đang chờ bên
ngoài cũng trắng bệch, hai vị tuổi cao còn ngất ngay tại chỗ.
“Tình hình Quy Lạc thế nào?”, Hà Hiệp tiếp tục hỏi.
Vị quan chủ
quản việc này sớm đoán ra Hà Hiệp sẽ hỏi đến, trong lòng đã có sự chuẩn
bị, ông ta tiến lên một bước, thận trọng đáp: “Sau khi có thông báo,
chắc được khoảng bốn trăm người”.
Quy Lạc cũng ít thế sao?
Hai hàng mày thẳng tắp của Hà Hiệp cau lại. Năm xưa khi vương phủ Kính An vẫn còn,
chỉ cần Hà Hiệp lên tiếng, không biết sẽ có bao nhiêu nam nhi Quy Lạc
bất chấp sinh mạng, nguyện quên mình dốc sức cho Hà Hiệp.
Nay lại thành ra thế này…
Hai đầu lông mày đau nhói, Hà Hiệp lấy tay day vài cái, sau đó hạ giọng: “Cũng không thể trách các ngươi. Truyền lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, giảm một
phần ba thuế má các vùng. Đại quân không được quấy nhiễu dân chúng, cướp bóc của cải, kẻ nào không tuân theo lệnh này, dù là quân hay tướng,
giết hết không tha. Còn nữa, hãy tổ chức tang lễ cho ba người Hà Túc
theo nghi lễ quốc quân, an táng trọng thể”.
Thị nữ bên
cạnh thấy Hà Hiệp có vẻ mệt mỏi, bèn lặng lẽ dâng trà. Hà Hiệp bưng trà, đưa lên mũi, lại hỏi: “Tân quốc sắp thành lập, đã tìm đủ vật cát điềm
lành trong thiên hạ chưa?”.
Người dưới kia đang lo Hà Hiệp sẽ hỏi câu này, nghe vậy thì mặt ủ mày chau.
“Nhìn sắc
mặt ngươi, xem ra là chưa tìm thấy gì đúng không? Thôi được rồi, tạm
thời không nói đến việc này”, Hà Hiệp lại nói, “Gần đây khắp nơi đồn
đại, nói cái gì mà thất bại đã rành rành, tai họa sẽ giáng xuống chúng
sinh, các ngươi có biết không?”.
Hai vị quan đứng im như gỗ, lén nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Hà Hiệp đang toàn tâm toàn ý muốn xây dựng tân quốc, ai dám bẩm báo rằng tứ quốc đều xuất hiện điềm gở chứ?
Gần đây,
trên khắp Bắc Mạc, Đông Lâm và Quy Lạc đều đột nhiên xuất hiện không ít
những dấu hiệu bất thường. Bùn dính máu, chim yến chết từ trên không
trung bất ngờ rơi xuống, tượng đất rơi lệ… Binh mã loạn lạc, nay lại xảy ra chuyện thế này, lòng người càng bàng hoàng. Những điềm dữ này cứ một đồn mười, mười đồn trăm, càng ngày càng huyễn hoặc, càng ngày càng đáng sợ. Nói đi nói lại, đều là việc thành lập tân quốc sẽ gây ra họa lớn.
Những lời đồn đại đó cũng len lỏi vào tận trong quân.
Trong đại
quân Vân Thường vốn cũng có những đại tướng không tán thành việc thành
lập tân quốc, tuy không dám nói ra, nhưng cứ ấm ức trong lòng. Đối với
hàng binh của ba nước còn lại, mười người thì có đến tám người oán hận
Hà Hiệp.
Hà Hiệp thấy họ không dám lên tiếng, cũng chẳng làm khó, chỉ cười nói: “Mấy thủ đoạn vặt vãnh này mà cũng dọa được các ngươi sao? Chẳng qua chỉ là có người
đang ngầm chọc phá thôi. Truyền lệnh, các vùng tăng cường phòng bị cảnh
giác. Các ngươi chọn ra mấy người có tài cán đi khắp nơi điều tra, vạch
trần mấy trò này cho ta!”. Nói xong, Hà Hiệp cúi xuống phê duyệt đống
tấu chương, rồi mới bảo: “Lui cả ra đi!”.
Hai quan viên như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài. Ra khỏi bậc cửa, họ quay lại nhìn nhau, áo ai cũng ướt nhẹp.
Gió đêm thổi đến, lạnh thấu xương.
Đông Chước
nhận lệnh cai quản đạo quân Vĩnh Xương, từ Vân Thường đã kịp đến đây.
Đông Chước từ nhỏ đã đi theo Hà Hiệp, thân phận hơn người, các quan văn
võ khác đều về nơi ở đã được bố